
? Lần đó cô chỉ chú ý tìm kiếm những nơi bí mật, chiếc hộp này nằm ngay vị trí đưa tay ra là lấy được, bên trong lại để toàn ảnh chụp cô, trong lúc gấp rút cô chẳng buồn xem kỹ. Bây giờ mới phát hiện trong ngăn dưới của hộp có một tấm hộ chiếu quá hạn, bức ảnh chụp cả gia đình đã ố vàng, chứng minh thư, ví, bật lửa và mấy tờ giấy mỏng tang. Cô mở mấy tờ giấy nhăn nhúm ấy ra, một tờ trong số ấy chính là kết quả xét nghiệm máu của Phó Kính Thù, giống y hệt tờ cô đã tiêu huỷ trong vụ tai nạn. Ngoài ra còn có một giấy biên nhận chuyển khoản, số tiền không lớn, người nhận là nhân viên hoá nghiệm đã mất. Có lẽ Lục Ninh Hải đã nhét các giấy tờ này vào túi mang theo bên mình, cô chỉ lục soát túi tài liệu, mà cứ tưởng bản thân đã tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ. Ai mà ngờ những vật này sau khi chuyện xảy ra vô tình được bảo quản, người sở hữu lại tuỳ tiện cất nó ở nơi quá lộ liễu, mà cô nhìn không ra.
Lục Nhất thấy ánh nhìn của Phương Đăng dừng lại trên mảnh giấy, bèn tò mò hỏi: “Phó Kính Thù là ai? Người quen của cô ư?”
Phương Đăng vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh sau sự việc bất ngờ này, chỉ gật gật đầu.
“Quan trọng với cô lắm ư?” Lục Nhất lại hỏi.
Kỳ thực Phương Đăng không rõ anh đang hỏi về mấy tờ văn kiện hay là Phó Kính Thù, nhưng dù là gì, đáp án vẫn chỉ có thể là sự khẳng định. Cô nắm chặt hai tờ giấy trong tay, gắng sức lấy lại tinh thần, cô hỏi vặn: “Đúng! Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào đây?”
Lục Nhất không rõ vì sao bỗng bật cười, “Thế nào là thế nào? Nếu cô cần thì cứ mang đi. Những tờ giấy kia đối với tôi chỉ là giấy loại thôi.”
“Tôi muốn là anh đưa? Anh đừng tự coi mình như thánh cứu thế được không, làm ra vẻ cao thượng mãi không mệt à? Nếu đã là giấy loại sao anh không vứt đi? Anh cứ thế tôi thấy giả tạo lắm, chi bằng nói thẳng điều kiện ra với nhau cho rồi!” Phương Đăng chẳng buồn khách sáo nói. Tận sâu trong lòng cô không tin trên đời có người chỉ muốn cho đi mà không cần báo đáp. Ai mà chẳng có dục vọng và lòng tham riêng, dù ít dù nhiều, dù vô hại hay đáng sợ, kẻ ác theo đuổi danh lợi mỹ sắc, người hiền lương mong được tôn trọng và yên ổn trong lòng, dù cao sang hay thấp hèn, chẳng ai dám nói mình không có dục vọng.
Lục Nhất bị cô chỉ trích, gương mặt lộ vẻ bối rối, anh cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay, chần chừ giờ lâu mới nói: “Không phải tôi cao thượng hay không mưu cầu điều gì. Phương Đăng, nói thật lòng khi tôi biết bên mình có thứ cô muốn, thêm nữa thứ đó đối với cô lại rất quan trọng, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Trước đó tôi luôn rất nghi ngờ, tại sao bỗng dưng cô qua lại thân mật với tôi như thế? Từ lần đầu cô đặt chân vào căn nhà này, tôi bắt đầu sống trong lo lắng bất an, bởi tôi biết cô sẽ không thích tôi, và tôi sợ bản thân mình kém cỏi, không thể mang lại cho cô những gì cô cần, tới lúc đó cô sẽ phải thất vọng.”
Nói đến đây anh mới ngẩng lên nhìn thẳng vào Phương Đăng, vẻ bối rối vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đã trở nên thản nhiên, “Bây giờ thì tôi biết, cô đến với tôi là có lý do, nhưng tôi chẳng cảm thấy bị thiệt thòi chút nào. Nếu không nhờ mấy tờ giấy kia, sợ rằng cả đời này tôi chỉ có thể lén lút nhìn trộm cô từ phía sau. Giờ đây ít nhất tôi cũng thu được một khoảng cách ký ức hạnh phúc, cho dù bây giờ cô lập tức biến mất khỏi cuộc sống của tôi, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện. Tôi muốn giả vờ thoải mái một chút, độ lượng một chút, để sau này mỗi khi nhớ đến tôi, cô sẽ nói, đúng là thằng ngốc, nhưng thằng ngốc này không tồi chút nào. Không ngờ có mỗi thế mà tôi cũng làm không xong, đúng là ngốc hết thuốc chữa. Duy có một chuyện tôi có thể vỗ ngực đảm bảo, tôi không hề có ý đồ gì với cô, hoàn toàn không. Cô cứ nghĩ thế này, một ông tỷ phú sẽ chẳng thấy buồn nếu phụ nữ yêu tiền của ông ta, một tên khố rách áo ôm dám liều bán quả thận để nuôi vợ. Vì người mình yêu, đàn ông không ngại hiến dâng tất cả những gì có thể. Được làm gì đó vì người mình yêu, người ấy cũng muốn như vậy, còn gì đẹp hơn nữa. Bây giờ cô chỉ lấy đi của tôi mấy tờ giấy, tôi có gì phải đắn đo cơ chứ?”
Phương Đăng không biết nên đáp lời ra sao, chỉ cảm thấy đầu mình như bị phỏng rộp vì hơi rượu đang đau nhức, cả cơ thể quay cuồng khôn tả, mọi thứ xung quanh dường như đảo ngược. Lục Nhất thấy tình trạng cô không ổn, đưa tay định đỡ, liền bị gạt ra một cách cảnh giác. Anh lúng túng thu tay về, gương mặt như hiểu ra, càng như lạc lõng.
“Phương Đăng, nếu tôi nói, thật ra tôi có một điều kiện, cô có thấy tôi hèn hạ không?”
“Nói đi!” Phương Đăng đáp một cách gấp gáp.
“Sau khi lấy mấy thứ này đi, cô có thể vẫn qua lại với tôi được không? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn thi thoảng cùng ăn cơm, nhỡ có gặp mặt cũng ngồi xuống hỏi thăm vài câu, giả vờ coi như tôi là một người bạn...”
“Đừng nói nữa.” Phương Đăng hốt hoảng cầm theo thứ mình muốn rời đi, cô sợ chỉ chậm một bước nữa thôi, cô sẽ ngã quỵ vì sự tồi tệ của bản thân mình.
Cà phê không khiến đầu Phương Đăng bớt đau buốt, cô tựa mình trên ghế của Phó Kính Thù, mơ màng nửa thiếp đi, nửa tỉnh nửa mê. Cô nhớ như in gương mặt Lục Nhất khi cô bỏ chạy khỏi nhà a