Snack's 1967
Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324310

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

liên quan đến con rùa Phó Chí Thời, bèn liếc nhìn thêm mấy cái. Lão Đỗ tỏ vẻ thần bí bảo rằng, Phó Chí Thời thường xuyên đến tiệm lão mua quà, ăn chịu không ít. Bị lão đòi gắt quá, mới mang hai đồng tiền cố đến gán. Trong lòng Phương Đăng hiểu ra mấy phần, nó cứ tưởng cha mẹ con rùa đó chiều con đến tận giời, ngày nào cũng cúng cho con một mớ tiền để nó ăn linh tinh. Té ra thằng này ăn chịu, lại không dám xin bố mẹ tiền để trả, hai đồng tiền trong tay lão Đỗ chắc do Phó Chí Thời trộm trong nhà mang đến.

Phương Đăng ngấm ngầm ghi nhớ chuyện này, vậy là nó nắm được thóp Phó Chí Thời rồi. Nước sông chẳng phạm nước giếng thì thôi, ngộ nhỡ hôm nào Phó Chí Thời cắn càn, nó có chiêu đâm lại Phó Chí Thời một nhát. Quả nhiên, chẳng yên ổn được mấy hôm, Phó Chí Thời lại bày trò trêu ngươi chọc tiết.

Bắt cướp phải có tang vật, lý lẽ này Phương Đăng hiểu rõ. Bỏ túi cá đậu xuống, Phương Đăng tức tốc đi tìm lão đỗ, hỏi mượn lão hai đồng tiền cổ, dùng xong sẽ trả ngay. Lão Đỗ là chúa keo kiệt, vốn dĩ không chịu, nhưng Phương Đăng cứ cười tươi như hoa, ngọt giọng xin xỏ, lão cầm lòng sao đặng. Hiếm khi mới được con bé xinh xắn nó nịnh nọt, cả người lão cứ gọi là mềm nhũn, đưa hai đồng tiền ra mà lòng lão rạo rực.

Phương Đăng nắm được chứng cứ trong tay, như mở cờ trong bụng. Phó Chí Thời gọi nó là “Đồ trộm ranh”, thế thì bố mẹ con rùa cũng nên biết, ai mới thực sự là “Bàn tay vàng”. Nhằm khiến cho kế hoạch đạt hiệu quả cao nhất, đồng thời cũng chuẩn bị lời lẽ sao cho thuyết phục được vợ chồng Phó Kính Thuần, Phương Đăng bèn tìm đến Phó Thất, định cùng cậu ta bàn mưu tính kế, tiện mang cá rán sang cho cậu ăn thử. Ai ngờ phản ứng của Phó Thất làm nó cụt cả hứng, hắn gảy gảy mấy đồng tiền xem một chập, sau đó thờ ơ bảo, đây là tiền đồng từ thời cái gì chính phủ Bắc Dương, hiện nay trong thành phố không lưu hành nhiều, Phó Chí Thời chẳng biết tốt xấu, mới đem đi đổi lấy mấy món quà vặt quèn. Phương Đăng không quan tâm lão Đỗ vớ bở hay không, chỉ hỏi Phó Thất hai đồng xu này có phải do cha của con rùa kia cất giấu. Phó Thất cau mày hỏi ngược lại, người như lão đỗ, có miếng mồi đưa đến miệng sao dễ dàng nhả ra trao cho người khác.

Phương Đăng định chối cho qua chuyện, thấy nó né tránh, mặt Phó Thất càng xị ra. Cậu không thích nó dùng ưu thế chẳng có được cái gì từ nó cả. Phương Đăng thấy cậu ta có vẻ không chịu giúp, liền đòi hai đồng xu về, trong lòng nghĩ, đã thế tự mình nghĩ cách lật tẩy Phó Chí Thời cũng chả sao.

Phó Thất chẳng những không ủng hộ, lại còn khuyên nó đừng để bụng những việc làm của Phó Chí Thời. Phương Đăng bị giội cho một gáo nước lạnh, bực không kể xiết. Rõ ràng Phó Chí Thời hết lần này đến lần khác khiêu khích trước, tại sao trước mặt Phó Thất, nó muốn mắng nhiếc xả giận lại thành ra xấu xa. Công khai trả thù không được, âm thầm ám toán cũng chẳng xong. Lấy đá chọi lại đá thì bảo thô bỉ, ngấm ngầm bày mưu lại nói không nên. Ừ nó là đứa tiểu nhân thích thù vặt đấy, cái thế giới khốc liệt mạnh được yếu thua này đã dạy nó nguyên tắc ấy, nguyên tắc đơn giản và hiệu quả nhất, để có thể tồn tại. Chỉ có thể làm như thế, mới khiến những kẻ quen thói ỷ mạnh hiếp yếu khiếp sợ. Nó ghét cay ghét đáng cái kiểu trù trừ tính trước ngó sau của cậu ta. Nói trắng ra đó là hèn.

Phương Đăng giậm chân bình bịch, hậm hực nói với Phó Thất: anh cũng là họ Phó cả thôi. Phó Thất chỉ lạnh lùng nói, em đừng tưởng mình bao giờ cũng đúng. Kể cả em có đích thân đánh Phó Chí Thời, hay bày mưu khiến nó bị cha mẹ đánh đi nữa, ngoại trừ ngay lúc đó em thấy hả giận, kỳ thực chẳng giải quyết được điều gì. Nắm đấm và mưu hèn kế bẩn không thể thuần phục của con người. Cách báo thù tốt nhất là đừng vội manh động, phải biết nhẫn nại chờ thời, khi sức lực em vượt xa kẻ thù, nó sẽ phải ngoan ngoãn quỳ xuống liếm chân cho em.

Phương Đăng không thèm tiếp thu, nó cảm thấy toàn là viện cớ. Hai đứa nói qua nói lại một lúc giận dỗi giải tán, Phương Đăng cầm đồng xu về, buồn bực không yên. Hôm sau nó đem trả tiền xu cho lão Đỗ. Mất hai ngày liền, nó chẳng để ý đến Phó Thất, Phó Thất cũng không đến tìm nó.

Chẳng mấy chốc kỳ nghỉ tết tây đã tới. Chập tối đêm Giao thừa, Phương Đăng nhặt viên đá vụn chọi vào cửa sổ Bách Diệp, định gọi Phó Thất đi ra giáo đường chơi. Nó biết hôm nay già Thôi vào thành phố mua đồ, chắc phải tối hẳn mới về đến nhà, có một mình, chẳng biết Phó Thất đã ăn cơm chưa.

Viên đá nhỏ đập vào cửa sổ Bách Diệp phát ra tiếng va đập khe khẽ. Trước đây mỗi lần như vậy, cậu ta sẽ bực mình mở cửa bảo nó cứ đứng đấy đợi đi, nhưng rồi chỉ chốc lát đã xuống nhà gặp nó. Vậy mà mấy hôm nay, Phương Đăng ném hết mấy viên sỏi trong tay, mà cửa sổ Bách Diệp vẫn im lìm.

Phương Đăng bắt đầu thấy là lạ, cái tên Phó Thất này vốn sợ lạnh, đông đến chỉ thích rúc trong nhà. Đảo hôm nay gặp trận đại hàn, chẳng lý do gì cậu ta lại lang thang bên ngoài. Nó chợt để ý, chậu hoa chuối tây trước ban công chẳng hiểu sao không thấy đâu, hay là hắn giận nó thật rồi?

Nó lại gân cổ về phía cửa sổ gọi tên cậu thêm vài lần, không thấy ai trả lời, đành ỉu xìu qu