
!” Minh Tử có vẻ rất thích thú với cái tên này, vừa cười hihi vừa nhẩm lại một lần, đột nhiên cô giậm giậm chân, “Ngứa quá, có muỗi hay sao ấy!”
Khu vườn cỏ hoang mọc um tùm, Minh Tử lại để chân trần, không bị muỗi cắn mới lạ. May nhờ Phó Kính Thù nhắc từ sớm, nên trước khi vào vườn cô đã mua một lọ dầu thơm ở siêu thị đối diện.
Minh Tử vội xức dầu thơm lên chân, dù bực mình vì bọn muỗi, nhưng cô chưa muốn rời khỏi căn biệt thự quá sớm.
“Cái mùi này hắc thật, Phó Thất, anh có ngửi quen mùi dầu thơm không?” Minh Tử xìu giọng hỏi.
Cô khom người, mái tóc dài chảy qua vai, che mất nửa khuôn mặt. Mùi hương đặc trưng của dầu thơm Lục Thất váng vất trong không gian, vừa nồng đượm vừa the mát.
Nghe Minh Tử gọi “Phó Thất”, Phó Kính Thù bỗng dưng rơi vào ảo giác. Hình như chỉ một giây nữa thôi, cô gái kia sẽ khẽ khàng ngẩng mặt lên, dụi mái tóc ướt rượt vào ngực hắn. Mùi dầu thơm như có như không. Cô gái ấy sắp run rẩy thốt lên rằng: “Tiểu Thất, trên đời vẫn có những kẻ ngốc như vậy đấy...”
Lâu không trở lại, đứng giữa nơi này, trong chốc lát Phó Kính Thù không nhận rõ đâu là thực đâu là mê. Trong lòng hắn chợt xao xuyến, không kìm được đưa tay vén tóc cô gái.
Minh Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt vốn rất đỗi tinh minh của người đàn ông trước mặt giờ đây cứ như mê đi, rồi mau chóng trở nên sửng sốt, cuối cùng tỏ ra vẻ hối lỗi. Trông Phó Kính Thù dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
“Anh cũng ghét cái mùi này ư?” Cô hỏi vẻ khó hiểu.
Phó Kính Thù lắc đầu, “Đây là mùi vị dễ chịu nhất tôi từng biết.” Lúc về, Phương Đăng không tài nào tìm ra vé tàu, không rõ có phải đã làm rơi lúc trèo lên tường hay không. Lục Nhất đành đi mua vé hộ cô, vì là cuối tuần, người lên đảo khá đông, trước trạm bán vé là một hàng dài những người xếp hàng. Phương Đăng nhìn thấy trong dòng người một cô gái trẻ tay cầm hành lý, mang vẻ ngoài điển hình của dân du lịch. Vừa đến lượt cô thì cửa bán vé đó đột nhiên đóng lại. Hoá ra cô xếp đúng cửa có nhân viên sắp giao ban. Cô gái mặt mày bí xị, không còn cách nào khác, đành chuyển sang đứng cuối hàng một cửa hàng khác.
Phương Đăng cảm thấy đời người kỳ thực chẳng khác chuyện xếp hàng là bao. Chọn nhầm người, hay đi nhầm đường, giống như xếp nhầm hàng mua vé ở bến tàu đông đúc, chờ rồi lại chờ, trăm nghìn đắng cay, rốt cuộc tưởng đã đến lượt mình, hoá ra người phía trước đã giành đi chiếc vé cuối cùng. Chỉ là khoảng cách một bước chân, vậy mà phải làm lại từ đầu. Khi chuyển sang một hàng khác thì đã quá muộn, rất có thể khi chuyến tàu cuối đã đi xa, trên cảng chỉ còn mình mình trơ vơ đứng đó.
Hết lần này tới lần khác Phương Đăng thuyết phục mình rằng, Phó Thất kết hôn vào lúc này là đúng đắn, giống như hầu hết mọi quyết định của hắn trong quá khứ. Hai người họ vốn dĩ không tránh khỏi ngày này, cô đã hiểu thấu điều ấy từ lâu rồi còn gì? Cô đánh đổi tất cả, chẳng phải vì mong một trong hai người sẽ đạt thành tâm nguyện hay sao?... Nhưng khi ngồi trên tường, tận mắt nhìn thấy hắn và cô gái kia đầy vẻ chăm sóc, cô mới nhận ra mình không thể an nhiên như mình nghĩ. Hắn sẽ hạnh phúc chứ? Thứ hạnh phúc cô xả thân để đánh đổi, hoá ra không hề liên quan gì đến cô. Trái tim trống rỗng trong cô không ngừng thét lên vô vọng, đau đớn như thể bị tay ai đó xé nát ra, đầm đìa máu.
Rời khỏi bến tàu, Phương Đăng cùng Lục Nhất đi ăn tối. Lục Nhất dè dặt hỏi có phải do anh làm cô không vui hay không, Phương Đăng phủ nhận rồi lặng thinh, khiến anh không dám hỏi thêm. Ăn xong, Phương Đăng rủ Lục Nhất đi uống rượu, Lục Nhất thấy thật khó xử, vì tửu lượng anh quá kém, sợ uống một ly là ngã nhào, đến lúc đó không còn ai uống cùng bầu bạn với Phương Đăng nữa. Phương Đăng chê anh yểu điệu như đàn bà, bàn bạc một hồi, họ quyết định về nhà Lục Nhất uống.
Trong căn hộ Lục Nhất kỳ thực chỉ có một bình rượu duy nhất, rượu hoa điêu Thiệu Hưng, dùng để nấu thức ăn. Phương Đăng chẳng để tâm, về nhà bê xuống một đống rượu các loại, bày kín cái bàn uống trà. Lục Nhất nhìn mà hoa cả mắt, nào vang đỏ, whisky, Mao Đài, lại còn cả rượu xái[1'> nữa.
[1'> Loại rượu nấu lần thứ hai, là thứ rượu tinh thuần nhất, không mùi, nhưng nồng độ rượu rất cao, lên đến 60-70%.
Khi mới bắt đầu họ quyết định cứ uống tuỳ thích, nhưng Phương Đăng loáng một cái đã hớp cạn hai ly rượu mạnh, đang định cụng ly thứ ba với Lục Nhất, phát hiện hai má anh chàng đã đỏ ửng, ngoẹo đầu ra ý chối từ.
“Tôi uống đủ rồi.” Lục Nhất tỏ vẻ khổ sở.
Phương Đăng chăm chú nhìn cái ly đế cao đặt trước mặt anh ta, chẳng hiểu sao cáu lên, buột miệng chửi.
“Đủ cái đầu! Mới uống có một phần ba ly vang đỏ, mà nói cứ như là sắp chết đến nơi!”
Mặt Lục Nhất đỏ bừng lên, chẳng biết là vì xấu hổ, hay là vì rượu bốc lên đầu. Anh xua tay rối rít, “Tôi chưa say thử bao giờ, sợ nhỡ say lại nói linh tinh mất.”
Phương Đăng lườm anh, cười nói: “Thế thì chúng ta cùng nói linh tinh nào. Anh nghe đây, tôi có trò này cực hay, tên là ‘Liều mạng chém gió’.”
Lục Nhất mơ màng rót đầy ly của mình: “Tôi chỉ biết trò ‘Liều mạng nói thật’ thôi.”
“Nói thật đáng sợ lắm, nói dối vui hơn, mu