
ng thấy chói đau. Thân hình Nhạc Thanh đột nhiên cao vọt lên đến ba trượng, ra sức hướng về phía Phục Ma Trận mà đánh vào, ta
rút cục pháp lực không đủ, tâm thần bị chấn động, lùi về phía sau ba
bước, cắn răng kiên trì tiếp tục muốn làm thực lực của hắn suy yếu.
Nhạc Thanh xòe móng vuốt ra, toàn thân cháy đen, bê bết máu tươi, mắt
hắn càng đỏ hơn, càng điên cuồng đánh, liều mạng một hơi, rốt cục lao ra được khỏi phục ma trận, nhằm vào ta mà đánh tới, nhưng vẫn là cách còn
ba bước thì ngã rầm xuống, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Ta mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi trận pháp.
Bạch Quản cùng Nguyệt Đồng bấy giờ mới dám thò cổ ra, còn chưa hết sợ
nhưng con mèo kia vẫn còn cố tình nhân cơ hội chạy tới giẫm vào chân của hắn, mắng: " Chó đúng là không phải thứ tốt!"
Ta ngăn Nguyệt Đồng hạ thủ, cẩm kiếm hỏi Nhạc Thanh: "Nói cho ta biết ai là Tiêu Lãng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Nhạc Thanh giãy dụa hồi lâu, vẫn không nhấc nổi mình lên, nằm trên mặt
đất trừng mắt hung hăng nhìn ta hỏi: "Vô cực Phục Ma Trận có phong, lôi, hỏa, thổ, bốn loại trận hình, đối phó với các yêu ma công hiệu khác
nhau, trừ lôi trận, còn lại ba loại kia không thể khiến ta trọng thương
được, hay là ngươi đã sớm biết ta là Ma tộc? Cố ý chạy trốn đến tận đây, gài bẫy ta trước?
Ta gật đầu: "Đúng vậy, ta đoán ngươi sẽ không đột nhiên không có việc
gì mà lại dùng dơi yêu theo dõi bọn ta, cho nên hành động của các ngươi
đều nằm trong bàn tay ta, Tiêu Lãng đánh cược cùng ta, hắn sẽ không tùy
tiện hiện thân, cho nên trận pháp đành phải nhằm vào ngươi. Ta thừa lúc
Nguyệt Đồng cùng Bạch Quản lén trốn đi chơi, trong vòng hai tháng bày ra trận pháp này."
Nhạc Thanh hỏi: " Cẩu yêu rất ít khi làm chuyện ác, thứ tiên nữ ngốc nghếch như ngươi từ lúc nào lại biết hoài nghi ta?"
Ta thành thực: " Lần đầu tiên thấy nguyên hình của ngươi, ta đã cảm
thấy so với chó bình thường hình như có điểm không giống, nhưng ta nghĩ
do mình ảo giác, liền cho rằng ngươi là người tốt, cho tới tận bây giờ
vẫn không hoài nghi ngươi. Sau khi Lưu Uyển chết, ta xem lại thi thể,
mặt trên có nhiều vết móng vuốt cùng dấu răng, trên miệng vết thương còn sót lại vài cái lông màu đen, mà Nguyệt Đồng là mèo trắng, cho nên ta
cảm thấy không phải do nó giết, mà là một con thú da lông màu đen, chỉ
là do đầu óc ta đần độn, suy nghĩ vấn đề luôn chậm chạp, còn chưa xong
thì Thiên Khiển liền xuất hiện, nhưng cái chính vẫn là ta không muốn tin là ngươi làm."
Nguyệt Đồng buồn bực: "Sư phụ chủ nhân, thế là người tin tưởng chó là người tốt sao?"
Ta nghiêm mặt nói: " Cẩu yêu bản tính trung thành lương thiện, trừ khi
bị người khác lợi dụng, còn hầu như không làm điều ác bao giờ. Việc Nhạc Thanh không phải người tốt, ta khó có thể tin, hai tháng trước khi cùng Bạch Quản nói chuyện, sau khi trở về phòng ngủ, ta chợt nhớ trước kia
có xem qua một quyển sách cổ, mấy trang đầu có viết đến chuyện, một lứa
chín con chó con, sau khi cai sữa bỏ chúng vào một cái giếng khô, không
cho ăn uống, chúng sẽ tự tàn sát ăn thịt lẫn nhau, mạnh được, yếu thua,
cho đến khi chỉ còn lại một con cuối cùng, lúc ấy nó không còn là chó
nữa mà là ngao, ngao so với chó trông không có gì khác nhau, nhưng lại
là ma chướng trời sinh, vô cùng giảo hoạt, tàn nhẫn, cho nên Nhạc Thanh
vốn không phải cẩu yêu, mà là ngao yêu."
Nhạc Thanh trầm mặc hồi lâu rồi mới oán hận kêu lên: "Ta là ngao, nhưng ai đã hại ta trở thành ngao đây? Ta ăn thịt hết huynh đệ tỷ muội của
mình, nhưng cũng mang trên mình cả nỗi oán hận của họ, nhất định phải
trả thù con người. Tiêu Lãng ma quân cho ta sức mạnh, giúp ta thành yêu, ta liền giết hết toàn bộ người trong thôn, rồi đưa chủ thôn và cả ba
con trai của hắn nhốt vào một hầm đất, cho chúng vũ khí, và nói cho
chúng biết, trong số chúng chỉ một người được sống, Ngọc Dao tiên tử,
ngươi thử đoán xem?"
Ta do dự một hồi mới nói: " Người trần đều có tình cảm, hyunh đệ tỷ
muội tình thâm, dù sao đều phải chết, nếu phụ tử tương tàn, đó chính là
tội nghiệt, bất kể thể nào đi nữa đều không thể thoát khỏi luân hồi. Chi bằng thu hồi vũ khí để đối phó với ngươi, hoặc cùng nhau nhịn đói mà
chêt, đợi sau khi đến gặp Diêm Vương còn có đường mà ăn nói."
"Nếu là Ngọc Dao tiên tử ngươi, đại khái có thể làm như vậy, ngu ngốc
cũng có chỗ tốt của ngu ngốc, tuy rằng ngươi đầu óc chậm chạp, cũng ít
khi xử lý theo cảm tính, sẽ không vì thông minh mà tự hại mình." Nhạc
Thanh thở phì phò, liếc ta một cái, cười lạnh nói.
Khi được người khác khen thì phải khiên tốn, ta nhanh vội vàng cúi đầu: " Quá khen."
Nhạc Thanh ho khan hai tiếng, chân bới bới đất vài cái, chậm rãi nói: " Ba đứa ngốc đấy giằng co cãi vã trên miệng hầm mấy ngày, sau đó tự giết lẫn nhau, còn lại một đứa cuối cùng, bị ta đem đến Ma giới, ném vào hố
rắn của Thương Quỳnh, mấy ngàn mấy vạn con rắn cùng bổ vào cắn hắn, hắn
ngược lại là kẻ chết thảm nhất, hắn một phen nước mắt nước mũi ròng ròng kêu khóc, nhìn còn không bằng mấy con chó. Ngọc Dao tiên tử, ngươi có
cảm thấy rất đáng buồn cười không?"
Ta thành thực nói: "