Teya Salat
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 10.00/10/319 lượt.

Lộ ra, Chu Thiều thò mặt ra, nửa bước ở trong, nửa bước ở ngoài, trong tay ôm một cái bọc nhỏ, chậm rãi cởi bỏ, bên trong là một cái đầu người có tóc đỏ rực như lửa, ngũ quan kiên nghị lại có vài phần giống với Tiêu Lãng, biểu cảm dữ tợn, cặp con người màu hổ phách mở to, tựa hồ chết cũng không nhắm mắt. Xung quanh cái đầu có một tầng ma khí nhàn nhạt vờn quanh, dưới áp lực của Phong Ma trận cũng có thể cảm thận được lực lượng cường đại của nó.

Viêm Hồ lo ta phối hợp với bọn nó giở trò trực tiếp ôm đầu lâu của Thiên Quân chạy trốn, sống chết cũng không chịu để ta tự mình đi qua, chỉ muốn chạy qua lấy.

Nguyệt Đồng bất đắc dĩ cười, nói: "Biến A Dao trở về nguyên hình ném sang, ta cũng ném đầu lâu Thiên Quân cho ngươi."

Cái khóa ngọc đổi lấy đầu người, chính là lấy vật chết đổi lấy vật chết, cũng coi như công bằng.

Viêm Hồ đồng ý.

Ta đoán Thương Quỳnh sẽ không chịu giao dịch quang minh chính đại, trong lòng có dự cảm không tốt, vì vậy đứng một bên nói rất nhiều lần với Nguyệt Đồng là không được giao dịch rồi, bảo bọn nó lui về, đáng tiếc không có người nghe, giằng co thật lâu, đành phải biến trở về nguyên hình.

Viêm Hồ ôm lấy ta, sờ soạng ngọc thân hai cái, dối trá tán thưởng hai câu liền thuận tay ném lên cây, Nguyệt Đồng đang định đi đón lấy, một cái ám tiễn xé gió bắn tới,, xuyên qua cái lỗ nhỏ dùng để đeo dây thừng của ngọc thân, cố định ta vào thân cây. Nguyệt Đồng nhanh chóng biến về hình người toan nhổ ra thì mũi tên thứ hai của Viêm Hồ đã tới rồi. Mũi tên này xẹt qua chóp mũi của nó, cắm vào bên cạnh ta, hắn cầm nỏ ngắn trong tay, chậm rãi nói: "Kể cả không thể dùng ma pháp thì dù ngươi có muốn chuộc lợi từ tay gia cũng không dễ dàng như vậy đâu, mau ném đầu lâu của Thiên Quân ra đây, nếu không gia sẽ bắt nát ngọc thân của nàng."

Ta muốn biến lại trở về thân người, lại kinh ngạc phát hiện Viêm Hồ lúc này đã động tay động chân trên ngọc thân của ta, trên mặt ngọc hiện ra một cái trấn tiên phù nho nhỏ, ức chế pháp lực của ta, nhất thời không cách nào phá bỏ, không cách nào biến hình.

Nguyệt Đồng tức điên, chân cũng không thèm run nữa, nó với Chu Thiều thấp giọng thương lượng hai câu, Chu Thiều rốt cục đi ra, hung hăng ném đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân về phía cái hố cạm bẫy đầy đao nhọn mà hai đứa đã bố trí từ trước lại bị Viêm Hồ vạch trần lúc nãy.

Thân thể của Ma giới chi chủ không thể bị hao tổn.

Viêm Hồ chẳng quan tâm - ném nỏ ngắn trong tay đi, xoay người đi đón lấy,

Nguyệt Đồng lập tức ta tay, rút mũi tên cắm ta vào thân cây ra, cứu ta ra, nem cho Chu Thiều, định cả hai đứa cùng nhau nhảy vào Thiên Lộ.

Trong chớp mắt, một bóng dáng đỏ như lửa lao tới.

Móng vuốt sắc bén của Hồ Điệp đâm về phía Chu Thiều, cắt gân chọc cả vào xương, tạo ra một vết thương đáng sợ, Chu Thiều bị đau, tay hơi buông lỏng ra, ta đã bị Hồ Điệp mổ lấy, nó bay nhào về phía Thiên Lộ, một luồng tiên khí thuần hậu rót vào trong cơ thể ta, thúc giục linh khí bên trong lưu chuyển.

Từ xưa đến nay người sử dụng cái chìa khóa để mở ra hay phong bế Thiên Lộ đều phải là Tiên nhân.

Ta không bị khống chế, từ ngọc thân tràn ra vô số sợi linh tơ thanh mảnh vươn về phía cửa Thiên Lộ, nhanh chóng mở rộng thành kết giới phong ấn, phong tỏa lấy cửa vào.

Ta với Nguyệt Đồng và Chu Thiều - cả ba đứa đều trợn tròn mắt.

Viêm Hồ tiếp được đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân, nhẹ nhàng thở ra, trên không trung phát ra mấy tiếng vỗ tay, từ phía xa xa có vô số đám mây dày đặc sà xuống, che đi ánh nắng, mơ hồ có thể thấy được bên trong mây có vô số cự long đang du động, vây lấy toàn bộ Tỏa Long Cốc, hơn mười chi mũi tên thị uy xé gió bay tới, cắm xuống bên chân bọn ta.

Hồ Điệp ném ta cho Viêm Hồ, vẫy cách, trong miệng truyền đến tiếng Phượng Hoàng chế giễu: "Ngọc Dao tiên tử, cô có bao giờ nghĩ tới, gián điệp ngay từ đầu đã ở ngay bên cạnh mình chưa?"

Ta lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Viêm Hồ, không có cách nào mở miệng.

Phượng Hoàng lại quay về phía hai đứa kia nói: "Đầu hàng hay bị bắn thành nhím, tự chọn đi."

Thất bại trong gang tấc, sắc mặt của Nguyệt Đồng với Chu Thiều một xanh, một trắng bệch.

Mất đường vào Thiên Lộ, đại thiếu gia và con mèo trắng còn vô dụng hơn cả phàm nhân trói gà không chặt, Nguyệt Đồng giơ nanh múa vuốt muốn phản kháng, Chu Thiều ôm đầu chạy tới chạy lui, hai đứa nhanh chóng bị Ma tướng Thương Quỳnh phái tới chế ngự, trói lại bắt về.

Phượng Hoàng ném ta cho Viêm Hồ, Viêm Hồ vui sướng tung hứng ta mấy vòng trên không, đổi hết tay này đến tay kia.

Hành động này dọa cho phó tướng bên cạnh luôn mồm cảnh báo: "Tướng quân đừng như vậy, không thể để sứt mẻ gì được, Thương Quỳnh điện hạ còn muốn dùng nó đấy."

"Tránh ra!" Viêm Hồ cười mắng một tiếng, sau đó lại nhìn Phượng Hoàng, mặt mũi vồn vã nịnh nọt: "Tiểu tử nhà ngươi, ngày thường chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết nịnh nọt khoe mẽ với Thương Quỳnh điện hạ, ta còn cho ngươi là cái đồ hèn nhát không ngờ ngươi lại lập được đại công, từ giờ chúng ta là huynh đệ một nhà rồi, có việc gì cũng dễ nói chuyện!!! Thế nhé! Tối nay mời ngươi uống rượu!"

"Cám ơn.