The Soda Pop
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323035

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

Đế nói, muốn chém gãy thanh kiếm mạnh nhất là ngươi thì phải dùng thanh đao còn mạnh hơn ngươi. Hiện tại Thương Quỳnh là kẻ mạnh nhất Tam giới nhưng trong quá khứ thì Ma Quân còn mạnh hơn ngươi nhiều. Đấy là đòn phản kích của bọn ta đấy, ngươi đến mà nhận đi!"

Chu Thiều rũ bỏ bộ dãng nhu nhược vô năng mới rồi, khoa chân múa tay vui sướng nói: "Kế hoạch của ông già kia thành công rồi! Không uổng công ông đây biểu diễn một hồi không chê vào đâu được á!"

Chúng Ma tướng phục hồi lại tinh thần, rút binh khí ra đánh về phía bọn ta.

Móng vuốt của Nguyệt Đồng rạch vào da thịt mình, máu tươi chảy xuống, Thiên Lộ lại hiện ra, Ta nhanh chóng thả tơ hồn mở cửa ra.

Trong Thiên Lộ, Nguyên Thanh Thiên Quân mang chiến giáp, tay cầm roi Cửu Tiết dẫn đầu lao ra, theo sau là mười vạn thiên binh...

Tiếng chém giết đinh tai nhức óc.

Vài vị thiên tướng tiến lên cởi cái xích sắt đang trói ba đứa bọn ta vào cột cùng nhau, nhưng vì ma chú trói buộc quá lợi hại, trình tự rườm rà, bọn hắn bàn bạc rồi đề nghị sẽ chặt cả cây cột mang về, kết quả bị Chu Thiều nghiêm mặt cự tuyệt, ba lời bốn lẽ nhấn mạnh rằng chuyện đây là chuyện kể cả phiền thế phiền nữa cũng không cần phải tiết kiệm

(Vivi: Thằng ranh này được trói vào với sư phụ xinh đẹp nên không cần cởi đâu. . ."

Nguyệt Đồng ngồi ở dưới đất đã dần trầm tĩnh xuống, hắn thở hổn hển, cười hỏi ta: "Nàng không biết là chúng ta tham dự trong đó sao? Chẳng lẽ Cẩn Du thượng tiên không nhắn nhủ gì cho nàng à?"

"Đầu tiên ta không biết, nhưng sau thì hiểu ra rồi." Ta vừa chăm sóc cho sư phụ, vừa thành thật đáp: "Tiêu Lãng nói với ta rằng hai người các ngươi đi trộm đầu Nguyên Ma Thiên Quân một lần đã thành công, ta nghi ngờ các ngươi và Thiên Đế thông đồng với nhau. Dù sao, Thiên giới canh phòng sâm nghiêm như thế, các ngươi lại chẳng có tí bản lĩnh nào, ngay cả tới gần kết giới còn không nổi, sao lại có thể có kế hoạch chu đáo như vậy được. Mà địa điểm trao đổi cuối cùng lại là Tỏa Long Cốc, đây là phúc địa từ thời thượng cổ, không phải tiên nhân nào cũng biết tới diệu dụng của nó, dĩ nhiên phải có cao nhân chỉ điểm sau lưng. . . Sư phụ từng khẳng định đã thông báo, Thiên Đế tất nhiên sẽ sử dụng diệu kế để đầu của Nguyên Ma Thiên Quân rơi vào tay Thương Quỳnh. Cho nên ta mới dám khẳng định suy đoán của mình."

Chu Thiều phiền muộn nói: "Sư phụ không tin vào bản lĩnh của bọn ta sao. Chúng ta thật sự là đã định đi trộm đầu của Nguyên Ma Thiên Quân để cứu người về đấy."

Ta thật thà đáp: "Do các ngươi ngày thường làm việc không đến nơi đến chốn, lại còn chưa được rèn luyện. . . Hơn nữa. . . Ngươi khóc cầu xin tha thứ thì ta còn tin được, chứ cái đồ cứng đầu Nguyệt Đồng kia thà chết cũng không chịu cúi đầu, may mắn vì Thương Quỳnh không biết tính các ngươi nên mới không bị lộ."

"Nói không sai." Nguyệt Đồng chán nản, hai tai cụp xuống, lại nói tiếp: "Lúc chúng ta đi trộm đầu lâu thất bại, tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, không ngờ lại bị mang đến trước mặt Thiên Đế. Hắn bày cho bọn ta kế kia, cũng mong ta mở thiên đường ra, để Nguyên Thanh Thiên Quân giấu thiên binh ở bên trong, bày ra bố cục này. Dạy chúng ta ăn trộm thế nào mới thành công, sau rồi làm giao dịch thế nào đều là do hắn dạy hết."

Ta lại hỏi: "Ta bảo Phượng Hoàng báo cho các ngươi để các ngươi tìm cách giao dịch với Thiên Giới, chẳng lẽ các ngươi không nhận được?"

Hai người cùng lắc đầu: "Người đưa tin là Cẩn Du thượng tiên, nhưng trong thư cũng không nói chuyện gì quan trọng cả."

Sư phụ đang nằm trên mặt đấy chậm rãi tỉnh lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt cũng phải hít mạnh một hơi, thấp giọng giải thích: "Phượng Hoàng sớm đã đem mọi chuyện của con nói cho Thương Quỳnh, ta lấy danh nghĩa của con sai đám mèo yêu truyền đi tin tức khắp ma giới. . . Sau đó, sẽ để Thương Quỳnh nghi ngờ Tiêu Lãng, càng tín nhiệm Phượng Hoàng hơn."

Ta nhẹ nhàng hỏi người: "Sư phụ. . . Kỳ thực người mới là người mà Thiên giới dùng để ngụy trang yểm hộ cho Phượng Hoàng chứ không phải con đúng không?"

Sư phụ lắc đầu: "Phượng Hoàng sa đọa, chạy tới ma giới đúng là vì say đắm Thương Quỳnh, nhưng mấy ngàn năm bị giày vò, tra tấn, hắn cũng hối hận trong lòng. Ta nghĩ lợi dụng hắn để thực hiện kế hoạch này thì dễ dàng hơn nên mới từ lâu xúi giục hắn."

Ta liếc nhìn Phượng Hoàng, hắn lẳng lặng đứng bên ngoài đại điện, bóng lưng thon gầy cô đơn, nhìn Thương Quỳnh đang huyết chiến giữa không trung, nhìn mãi không thấy chán, đao kiếm xung quanh chỉ là hư ảo.

Ta nói: "Hắn vẫn không buông được nàng ta."

Sư phụ: "Nhưng hắn cũng vĩnh viễn không chiếm được."

Động tác của Nguyên Ma Thiên Quân và Thương Quỳnh quá nhanh khiến cho không người nào thấy rõ chiến cuộc. Bỗng nhiên, thân ảnh trong không trung khựng lại, Thương Quỳnh cường hãn như vậy rốt cuộc cũng bị thương, lung lay sắp ngã.

Phượng Hoàng lập tức duỗi ra hai cánh, lông vũ diễm lệ so với hỏa diễm còn xán lạn hơn, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, lập tức ôm lấy Thương Quỳnh vào lòng, nháy mắt phát ra bảy, tám đạo kiếm khí, tạm thời ngăn trở sự đuổi giết của Nguyên Ma Thiên Quân.

Cánh tay