
cũng sẽ không để ý đến huynh ấy!”
Tiền Khiêm Ích trốn ở đầu ngõ nghe vậy, rốt cuộc cũng biến lá trà thành bột phấn.
Vi Viễn Thụy lặng yên phút chốc, sau đó nói: “Quang Quang, chuyện của nam nhân muội không hiểu. Có đôi lúc bọn họ vì thực hiện ý đồ lớn, tất nhiên sẽ có một vài hi sinh.” Hai mắt hắn sáng quắc nhìn vào Bùi Quang Quang, “Rất nhiều chuyện Tiền huynh cũng là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng huynh ấy chỉ chứa mình muội, cho nên muội cần phải ủng hộ huynh ấy mới đúng!”
Bùi Quang Quang nghe vậy, chỉ nghiêng đầu dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên phát hiện nam nhân trong văn này một người so với một người còn cặn bã hơn… Bùi Quang Quang nghe vậy, chỉ nghiêng đầu dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, thẳng đến khi sắc mặt Vi Viễn Thụy lộ vẻ xấu hổ, Bùi Quang Quang mới mấp máy môi mở miệng nói: “Lời này của huynh nếu để cho mẹ ta nghe thấy, bà nhất định sẽ đánh huynh cho coi.”
Vi Viễn Thụy sửng sốt, thầm nghĩ, sao nữ tắc người ta hung hãn như vậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười yếu ớt: “Quang Quang, muội đã là đại cô nương rồi, không thể cái gì cũng nghe theo mẹ mãi được, bản thân cũng phải có chủ kiến.”
Bùi Quang Quang cúi đầu xuống, xoắn góc áo nghĩ nửa ngày mới nói: “Nhưng nếu làm theo những lời huynh nói, trong lòng ta sẽ rất khó chịu, giống như làm thủng một cái lỗ lớn vậy.” Nàng nói xong, nâng tay so đo, “Lớn như này này, huynh hiểu không?” Nói xong, lại dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Mẹ ta đã nói, bằng hữu khiến ta khó chịu thì không phải là bằng hữu thật sự, cho nên chúng ta không thể tiếp tục làm bằng hữu nữa.”
Dứt lời, nàng liền không hề quay đầu lại mà chạy về nhà.
Đầu ngõ bên kia, Tiền Khiêm Ích thấy nàng rầu rĩ chạy tới, vội vàng nhìn chung quanh một chút, cũng bất chấp riêng tư xông vào nhà dân, lách mình vào sân sau của một gia đình, mãi đến khi nàng đi qua, mới lại đi ra, ngơ ngẩn nhìn bao lá trà trong tay, giống như mất hồn.
***
Lại nói Bùi Quang Quang trở về nhà, vừa vặn nhìn thấy mẫu thân tự mình bưng chậu giặt quần áo từ bên mép giếng trong đại viện trở về, vì thế vội vàng chạy qua, đoạt lấy chậu gỗ nói: “Mẹ, con đi phơi cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
Bùi Tú Mẫn cũng không khách khí với nàng, trực tiếp để cho nàng đoạt lấy. Hai mẹ con vào nhà, Bùi Quang Quang đi ra sân phơi quần áo, Bùi Tú Mẫn thì cầm cái rá nhặt rau, qua một lát, Bùi Tú Mẫn thuận miệng nói: “Quang Quang à, vừa rồi con đi đâu vậy, mẹ thấy con lúc ra cửa trong tay còn nắm chặt thứ gì đó.”
Trong lòng Bùi Quang Quang hơi ngừng trệ, run run cầm lấy một một món quần áo từ trong chậu lên, lúc này mới phơi lên sào, nói: “Mẹ, không có gì, chỉ là đi giải quyết một chút phiền toái thôi mà, không có gì đâu.”
Nàng nói xong, lại nhịn không được hít hít cái mũi.
Bùi Tú Mẫn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, lại thở dài cúi đầu xuống, vừa bận rộn làm việc trong tay, vừa nói: “Quang Quang à, con có biết bà Vương trong đại viện bên cạnh không?”
“Biết ạ, chính là cái bà có nốt ruồi đen trên khóe miệng ạ?”
“Mấy ngày trước bà Vương có tới tìm mẹ,” Bùi Tú Mẫn nhặt xong rau, đi đến bên vạc nước múc một bầu nước giội lên, sau đó nói: “Bà ấy có một người cháu trai họ hàng xa đến đây thăm hỏi, mẹ cũng qua xem rồi, Tiểu Hỏa Nhi kia vóc người không tệ, ở Lĩnh Nam, sống bằng nghề bán thịt heo, năm nay mới tròn mười tám cũng đã xây được hai gian nhà ngói rồi.”
“Mẹ, mẹ muốn con lập gia đình…?” Bùi Quang Quang phơi xong quần áo, ôm chậu gỗ lúng ta lúng túng xoay người nhìn mẹ, lại nói: “Từ kinh thành đến Lĩnh Nam, thuê chiếc xe lừa cũng phải đi mất một tháng trời, con không muốn cách mẹ xa như vậy.”
“Bùi Tú Mẫn cười cười: “Tiểu Hỏa Tử kia từ nhỏ đã mất phụ mẫu, con gả qua đó, mẹ cũng cùng đi với con.”
Bùi Quang Quang liếm môi yên lặng không nói, cảm thấy trái tim như bị người ta nắm chặt lấy, khó chịu đến mức nàng nói không ra lời.
Bùi Tú Mẫn thấy nàng không nói, lại nói: “Nhà chúng ta nghèo khổ, có thể mở quán đã không dễ dàng rồi, cái khác thì khỏi phải nghĩ đến.” Sợ con gái nghe không hiểu, lại nói tiếp: “Có những người vốn có mệnh làm quan lớn, có những người lại có mệnh sống khổ, ông trời đều nhìn thấy cả, sao có thể cho con sửa vận lại dễ dàng như vậy được?”
Sắc mặt Bùi Quang Quang trắng bệch, vành mắt đỏ hồng nói: “Mẹ, con hiểu mà, con đều hiểu hết.” Ngừng lại một chút mới nói: “Nếu như vì chuyện này mà mẹ muốn con xuất giá, con, con vừa mới tuyệt giao với bọn họ rồi, mẹ…”
Bùi Tú Mẫn gác bầu nước trong tay lên mép vạc, vỗ về sờ đầu nàng, lời nói thấm thía: “Quang Quang à, dù sao con cũng phải xuất giá, hiện tại vừa vặn có một người không tệ, nếu như lại đợi thêm hai năm nữa, vạn nhất không tìm được người tốt như vậy thì phải làm sao?”
Nói xong, lại vuốt hai má Bùi Quang Quang, thở dài nói: “Quang Quang, mẹ đây là vì muốn tốt cho con thôi. Một ngày nào đó chúng ta cũng vẫn phải rời khỏi kinh thành.”
Bùi Quang Quang yên lặng nhìn mẹ, cuối cùng gật đầu. Bùi Tú Mẫn cười nói: “Tốt lắm, sáng mai mẹ sẽ đi nói với bà Vương, chọn một ngày để quyết định việc này.”
Bùi Quang Qu