Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 9.5.00/10/369 lượt.

ác định mà gọi: “Tú Mẫn……?”

Cũng khó trách ông ta không nhận ra, tuy là biết mẹ con bà ở kinh thành, nhưng ông ta lại chưa bao giờ tới gặp bọn họ, toàn bộ mọi việc đều phân phó cho hạ nhân xử lý. Hơn mười năm trôi qua, tiên nga năm ấy đã biến thành ngỗng mập rồi, khen bà một câu châu tròn ngọc sáng còn tính là dễ nghe!

Bùi Tú Mẫn cũng sửng sốt, bỗng nhiên ôm tay cười nói: “Ơ, bạch diện thư sinh để chòm râu dê, không ngờ thật sự có chuyện như vậy!”

Nghe ra châm biếm trong lời nói của bà, trên mặt Thư Ngọc Lâm có chút khó coi, hai gã tùy tùng đi theo bên cạnh đã sớm cúi đầu xuống giả làm kẻ điếc.

“Tú Mẫn, chúng ta vào nhà đã rồi nói!” Thư Ngọc Lâm không muốn ở trước mặt mọi người gây chuyện với bà, đành phải mềm giọng cầu xin.

Bùi Tú Mẫn hừ một tiếng, cũng không muốn để một đám nữ nhân nhai mất cái lưỡi, liền để ông ta đi vào.

Hai người vào nhà, Bùi Tú Mẫn xoay người từ phòng trong mang ra hai cái ghế để xuống sân, khoát tay áo nói: “Vừa khéo, trong nhà có ta với Quang Quang ở, chỉ có hai cái ghế này thôi, ba người bọn ông sợ là không đủ ngồi rồi.”

Hai gã tùy tùng không dám nói nhiều, cúi đầu ra cửa đứng.

Thư Ngọc Lâm vén vạt áo ngồi xuống, rồi nhìn chung quanh một vòng, ở dưới mái hiên treo lên từng miếng cá muối, bên này góc vườn đặt một lu nước, bên cạnh là rơm củi đã được bổ chỉnh tề, lại quay đầu nhìn về góc tường bên kia, là mấy luống rau nhỏ. Thư Ngọc Lâm nhìn hồi lâu, đột nhiên nhớ tới những ngày ở chung cùng Bùi Tú Mẫn năm đó, nhất thời có chút hoảng hốt.

“Thừa tướng lão gia, hôm nay ngài tới đây có chuyện gì, cứ việc nói thẳng là được.” Bùi Tú Mẫn không đợi Thư Ngọc Lâm hoàn hồn, mở miệng cắt ngang suy nghĩ của ông ta.

Thư Ngọc Lâm nhẹ ho một tiếng, nơi này chỉ có một cái ghế, trong tay ngay cả ly trà cũng không có, điều này khiến ông ta rất không thích ứng được, không khỏi lại đứng lên nói: “Tú Mẫn……” Ông ta nhìn về hướng Bùi Tú Mẫn đang chuyển thùng nước ở trên mặt đất đổ vào trong lu, con ngươi Thư Ngọc Lâm co rút lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tú Mẫn, mấy năm nay đã khổ cho mẹ con bà rồi……”

Bùi Tú Mẫn nâng tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, lanh lẹ nói: “Những quả đắng mà hôm nay phải ăn, đều là do năm đó đầu ta bị nhúng nước mới rời nhà bỏ trốn theo ông.”

Tuy trôi nổi trong chốn quan trường nhiều năm, luyện được bản lĩnh ăn nói khéo léo, nhưng giờ phút này Thư Ngọc Lâm cũng không thể nói gì hơn. Ông ta nhìn Bùi Tú Mẫn hiện giờ vai to eo tròn, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng mềm mại trong miếu Nguyệt Lão của mười sáu năm trước, chỉ có thể than thở thời gian trôi mau, vật đổi sao dời.

“Tú Mẫn, hôm nay ta tới đây là muốn đón bà cùng con gái trở về.” Thư Ngọc Lâm thầm thở dài một hơi, thôi đi thôi đi, coi như là đền bù cho mẹ con bà ấy.

Mi tâm Bùi Tú Mẫn khẽ nhíu, khuôn mặt căng lên nói: “Trở về đâu, trở về Bùi gia ở Việt Châu, hay là quay lại cái thôn mà năm đó hai ta từng ở?”

Thư Ngọc Lâm nghẹn lại, qua hồi lâu mới nói: “Tú Mẫn, kỳ thực năm đó sau khi ta thi đậu Thám hoa có trở về tìm bà, chỉ có điều chờ người của ta vào tới trong thôn, thôn làng đã gặp bệnh dịch, ngay cả con gà cũng không dư lại, ta còn cho rằng……”

“Cho nên ông liền yên tâm thoải mái mà lấy người khác.” Bùi Tú Mẫn hừ một tiếng: “Năm đó cha ta nói ông chỉ nhìn trúng tiền tài nhà ta mới dụ dỗ ta, hiện giờ xem ra, cha ta quả nhiên là có hỏa nhãn kim tinh!”

Sắc mặt Thư Ngọc Lâm trở nên khó coi, lại lau mồ hôi trên trán, lúc này mới thay đổi đề tài nói: “Đúng rồi, con gái đâu? Sao không thấy con bé?”

“Con bé đang ở trong phòng đóng đế giày.” Bùi Tú Mẫn liếc mắt nhìn ông ta một cái, quay thân vào phòng, Thư Ngọc Lâm nhìn bóng lưng của bà, cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, lại lập tức tự lẩm bẩm: “Dù sao năm đó ta thật tình chờ bà, cũng không có ý lừa gạt, hiện giờ cũng đã trở lại bồi thường cho bà rồi không phải sao!”

Cứ nghĩ vậy, trong lòng tức khắc cảm thấy thoải mái lên rất nhiều.

Lại nói Bùi Tú Mẫn vào phòng dắt Bùi Quang Quang đi ra, chỉ vào Thư Ngọc Lâm nói: “Quang Quang, đây là cha con.”

Bùi Quang Quang đến trước mặt Thư Ngọc Lâm, vặn góc áo không chịu lên tiếng. Thư Ngọc Lâm chờ hồi lâu không nghe được nàng gọi tiếng cha, đành phải xấu hổ cười nói: “Trẻ nhỏ sợ người lạ, không sao, qua mấy ngày nữa là tốt rồi……”

Bùi Quang Quang sợ hãi nhìn trộm vị quan lão gia uy phong lẫm lẫm này một cái, cuối cùng mềm mại gọi: “Cha……” Nghĩ nghĩ lại thêm vào một câu: “Con gọi là Bùi Quang Quang.”

Thư Ngọc Lâm hơi nhíu mày, vuốt chòm râu nói: “Nếu phải nhận tổ quy tông, vậy thì không thể dùng họ của mẹ con.”

Bùi Quang Quang hơi nghiêng đầu, hiểu rõ ý tứ của ông ta rồi, vì thế hỏi: “Vậy con gọi là Thư Quang Quang?”

Sắc mặt Thư Ngọc Lâm có chút khó coi, nói: “Thôi đi, muội muội con tên là Thư Tĩnh Nghi, vậy liền gọi con là Thư Tĩnh Nhu đi.”

Bùi Quang Quang rầu rĩ gật đầu.

Thư Ngọc Lâm lại cùng Bùi Tú Mẫn định ngày hồi phủ, vốn đã chọn cho Bùi Quang Quang một hôn sự tốt, tự nhiên cũng bởi vì Thư Ngọc Lâm nhận người con gái này mà phải hủy bỏ. Sắc mặt Bùi Tú Mẫn cũng có chút không dễ nhìn, hừ một tiếng nói: “Đây là


Duck hunt