Duck hunt
Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323441

Bình chọn: 8.00/10/344 lượt.

ngược lại nhớ tới nói: “Mùng tám tháng sau, hình như Kinh Giao có hội đèn lồng.” Nói xong, hắn lại có chút cảm khái nói: “Mệt ta tính toán mưu kế, lại quên việc chung thân đại sự vẫn là do phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(1).”

Hắn tự giễu cười cười, Vi Viễn Thụy nhân tiện nói: “Vốn Tiền huynh chỉ cần dụ Bùi đại nương vui vẻ là có thể thỏa mãn lấy được Quang Quang, nhưng hiện tại, lại cứng rắn kéo theo một Thư thừa tướng, không phải là rất ấm ức à!”

Hắn nói lời này khiến Tiền Khiêm Ích vừa hối vừa thẹn, đành phải liên tục xua tay, ý bảo hắn không cần nói nữa.

Vi Viễn Thụy còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy bộ dáng này của Tiền Khiêm Ích, đành phải thôi.

Chờ đến ngày dâng hương, Tiền Khiêm Ích bởi vì không được Thư phu nhân ngầm đồng ý, liền cùng Vi Viễn Thụy chia nhau hành sự. Hắn đã sớm đến trông coi ở Xưng Tâm tự, mãi đến giờ Thìn, mới thấy đoàn xe Tướng phủ chậm rãi đi đến dưới chân núi.

Thư phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến xuống xe, đi bộ từ dưới chân núi lên, đến chính điện bái Phật lộ vẻ thành tâm. Theo sau lại thấy phương trượng, hàn huyên thiền ngữ một phen, mới giải tán mọi người đi đến từng sân viện riêng.

Tiền Khiêm Ích vẫn luôn trốn ở phía sau cây cột sơn hồng của đại điện nhìn về phía bên kia, tìm hồi lâu mới nhìn thấy Bùi Quang Quang đi theo bên cạnh Bùi Tú Mẫn ở trong góc, nhất thời thấy nàng quy củ quỳ ở nơi đó, lại có một loại cảm giác không chân thật.

Thẳng đến khi Thư phu nhân giải tán mọi người, Tiền Khiêm Ích chính mắt nhìn thấy Bùi Quang Quang đứng lên, lại khom lưng xuống xoa nắn đầu gối, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu không ngừng mấp máy, lúc này mới yên lòng: Đó mới là Quang Quang của hắn, may mắn không bị mama của Tướng phủ dạy đến choáng váng.

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền lặng lẽ hướng về phía đình viện bên kia đi theo……

_____________________________________________

(1) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: đại ý là hôn nhân đại sự cần có người mai mối đến nói chuyện, sự đồng ý của cha mẹ. Lúc yến hội kết thúc, Tiền Khiêm Ích ở cửa Tướng phủ hàn huyên với mọi người vài câu, sau đó mới một mình rời đi.

Từ lúc gián tiếp biết được tâm ý của Thư thừa tướng qua miệng Thư Tĩnh Nghi, hắn càng thêm không có lòng leo cao, bởi vậy, dù sau đó có trở lại đình Bão Thúy, hắn vẫn ngồi một mình ở trong một góc không gây chú ý, nhìn mọi người cười nói vui vẻ trước mặt, cũng không hề tham dự.

Thư thừa tướng sinh hiềm khích đối với hắn, cho dù hắn đi đề thân muốn lấy Quang Quang, Thư thừa tướng cũng chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa lại thêm một Thư Tĩnh Nghi, tình hình càng rối loạn thêm mấy phần.

Tiền Khiêm Ích có chút đau đầu nghĩ, hắn quả thực là tự chuốc lấy cực khổ. Hắn bày một ván cờ, kết quả là ai cũng không được lợi, mà chính hắn cũng tự nhốt mình vào ngõ cụt.

“Tiền huynh!” Đằng sau vang lên tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn xoay người nhìn lại, chính là Vi Viễn Thụy đang bước nhanh đi về phía hắn.

“Sao Tiền huynh lại đi vội vàng như vậy? Chẳng lẽ trong nhà có giấu hồng nhan tri kỉ chăng?” Vi Viễn Thụy đi đến bên cạnh hắn, nhíu mày cười nói đùa.

Tiền Khiêm Ích không nhìn hắn, lại tiếp tục đi trên con đường của mình. Hiện giờ Vi Viễn Thụy có được sự coi trọng của Thư thừa tướng, tự nhiên là khí phách phấn chấn, nhưng mới rồi ở trên yến hội, cho dù những tài tử khác gắng sức triển lộ tài hoa thì Thư thừa tướng vẫn thỉnh thoảng đem câu chuyện truyền đến Vi Viễn Thụy, ngay cả Thư phu nhân ở phía sau tấm bình phong cũng nhìn ra được tâm tư của Thừa tướng, lâu lâu lại vụng trộm vén bức rèm che lên nhìn hắn.

Vi Viễn Thụy thấy Tiền Khiêm Ích trầm mặc, cũng không tiếp tục đùa giỡn, chỉ im lặng đi cùng hắn một đoạn đường, tiếp đó mới nói: “Tiền huynh đang tức giận ư?”

Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức cười nhạt đáp: “Không dám.”

“Tiền huynh là đang trách ta không hề đồng tiến với huynh?” Vi Viễn Thụy không hề quanh co, đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn. Tiền Khiêm Ích hơi ngừng chân, lập tức lại giống như không có việc gì tiến bước về phía trước, thấp giọng nói: “Vi huynh được như hôm nay, nhất định là có quyết định của chính mình, Khiêm Ích nào dám ngông cuồng mà nghị luận.”

“Tiền huynh!” Vi Viễn Thụy tiến lên một bước, trực tiếp ngăn lại đường đi của Tiền Khiêm Ích, hắn không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn Vi Viễn Thụy. Lúc này hai người đã quẹo vào một hẻm nhỏ, cứ giằng co như vậy trong ngõ hẻm.

Cuối cùng là Vi Viễn Thụy chịu thua trước, đè thấp thanh âm nói: “Tiền huynh, ta qua lại với Thư thừa tướng kỳ thực không phải là mong muốn trong lòng.”

Tiền Khiêm Ích hừ một tiếng nói: “Ngày đó cũng không biết là người nào ném ngọc bội xuống dưới chân Thư thừa tướng.”

Sắc mặt Vi Viễn Thụy khẽ thẹn, khẽ ho một tiếng nói: “Ngày đó khi ta chưa thi đậu, xác thực muốn dựa thế Thư thừa tướng dũng cảm tiến vào dòng nước xiết.” Hắn nói xong, liếc nhìn Tiền Khiêm Ích một cái, lại nói: “Nhưng đợi ta thi đậu vào viện Hàn Lâm, mới biết Thư thừa tướng quyền cao chức trọng.” Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cẩn thận nhìn chung quanh một chút, lúc này mới giảm thấp thanh âm nói: “Gần như một tay c