
t định Cố Thần đang có chuyện gì giấu cô.
Chỗ ở của Lương Hạ và Chu Hàn một nam một bắc, vì thế sau khi tách ra Lương Hạ liền đạp xe trở về nhà họ Quý.
So với tưởng tượng của cô còn tồi tệ hơn, không chỉ có Diêu LệCẩm, cả gia đình đều ngồi ở phòng khách chờ cô.
“Bố mẹ, cũng, đều ở đây ạ”. Lương Hạ siết chặt vạt áo, cảm giác giống như bị lột da.
“Trong mắt cô không có chồng à? Đi về cũng không chào hỏichồng mình!”. Diêu Lệ Cẩm sử dụng ánh mắt giết chết tế bào còn sống của Lương Hạ, vợ lại
không chào hỏi chồng.
“Chào, anh”. Lương Hạ cúi đầu, chính mình
tạo ra cái nghiệt gì,ba người biểu diễn thẩm vấn tại nhà, chẳng qua cũng chỉ đến tám rưỡi thôi nhé, có muộn quá đâu!
“Cô mới đến nhà
chúng tôi được một vài ngày, thế mà không biết lớn nhỏ!”. Lúc này thật
sự Diêu Lệ Cẩm đã bắt được gót chân A-sin của nàng dâu, chuẩn bị văn
chương trách tội.
• gót chân A-sin: điểm yếu, chỗ sơ hở.
“Từ lần sau không về nhà ăn cơm tối thì nhớ báo trước một tiếng, đừng làm
cho người nhà lo lắng là được rồi”. Rốt cuộc QuýHạng Minh lên tiếng giải cứu Lương Hạ,: “Lệ Cẩm, tiểu Hạ đi đến chỗ bố mẹ chắc chắn là có vấn đề gì đấy, lần này coi như chấm hết, giải tán giải tán”.
Vì muốn
cho chồng mình một chút mặt mũi, Diêu Lệ Cẩm không truy cứu nữa, khoát
khoát tay ý bảo Lương Hạ đi lên tầng, nhưng nguyên nhân bà nổi giận thật ra là vì Lương Hạ không nấu cơm tối.
Quý Trạch Tuấn vốn không
can thiệp vào các loại chuyện gia đình vụn vặt này, vẫn bị mẹ kéo từ
trong phòng đọc sách ra, tuyên bố kể từ bây giờ quản lý và giáo dục con
dâu. Lúc đầu vẫn còn rất bất mãn không tình nguyện, nhưng nhìn nha đầu
kia trước mặt anh diễu võ dương oai nhưng đứng trước mặt mẹ chồng bộ
dạng lại rụt rè sợ hãi thì đặc biệt vui vẻ.
“Đi đến hiệu thuốc có cần thiết phải về muộn như thế không?”. Quý Trạch Tuấn đi theo Lương Hạ vào phòng ngủ, tựa vào cánh cửa đặt câu hỏi người trên giường, ánh mắt
Lương Hạ đờ đẫn.
“Sao anh không đi vào phòng đọc sách làm việc đi?”. Lương Hạ thật sự mệt mỏi không muốn trả lời, liền hỏi ngược trở lại.
“Cô ở đây thì tôi lại không muốn đi rồi”. Quý Trạch Tuấn đối với bản thân
rất có tự tin, nói hai câu lời ngon tiếng ngọt còn sợ không thu phục
được một cô sinh viên sao, với cả công việc, vẫn chưa tìm ra được điểm
đột phá.
Lương Hạ ngồi dậy, nhìn thẳng vào Quý Trạch Tuấn: “Tôi
rất mệt mỏi, hôm nay ngủ ngoài sân”. Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi
ra ngoài.
Quý Trạch Tuấn không tốn chút sức nào kéo Lương Hạ lại: “Cô mệt mỏi cái gì?”. Anh đường đường là tiến sĩ lại không nghĩ ra được vợ mình phiền muộn cái gì, chung thân đại sự đều đã giải quyết, bố mẹ
lại có việc làm, còn có thể sầu cái gì.
“Tôi mệt mỏi, tại nhà của anh, tôi, không có tự do”. Cánh tay của Lương Hạ bị Quý Trạch Tuấn gắt
gao nắm lấy, mặc kệ anh dùng sức thế nào cô đều cúi đầu, bởi vì ánh mắt
của Quý Trạch Tuấn khiến cho cô phiền não, bất an.
Con gái bây
giờ đều muốn được gả vào nhà giàu được gọi thiếu phu nhân, áo tới chỉ
duỗi tay, cơm tới chỉ há mồm. Lương Hạ cũng không nằm trong ngoại lệ,
Quý Trạch Tuấn đột nhiên cạy răng môi Lương Hạ ra, nói một câu sâu xa:
“Đừng nghĩ không làm mà hưởng”.
Lương Hạ ngay lập tức bị một cú
sốc giống như điện giật, bọn họ chỉ làm tình, chưa từng đứng hôn như thế này, cái gì không làm mà hưởng? Cô thật sự chán ghét bản thân không thể làm mọi chuyện cho riêng mình, chỉ có thể ở nhà nghe mẹ chồng sai
khiến, quan trọng nhất là, cô không được trả giá vì tình yêu đích thực
của mình, giống như mỗi ngày đều dùng sức lao động để đổi lấy tiền bạc
trả nợ cho bố mẹ mình, trong nhà một chút ấm áp cũng không có.
“Ưm”. Thế nhưng anh cắn môi cô, đau chết. Lương Hạ phản xạ có điều kiện nâng đầu gối lên thúc vào tiểu bảo bối của anh.
“Chết tiệt!”. Quý Trạch Tuấn buông lỏng Lương Hạ ra: “Chỗ này có thể tùy tiện đá sao”.
“Vậy ở chỗ này của tôi có thể tùy tiện cắn hả!”. Lương Hạ chỉ miệng mình, đặc biệt còn đang chảy máu.
“Ai bảo cô không nghe lời”. Quý Trạch Tuấn kéo Lương Hạ vào phòng tắm, cầm
khăn lông ngăn chặn đôi môi cô: “Môi rách thì sẽ nhanh chóng liền da,
nơi đó của đàn ông hư không thể tự khỏi được, cô có thể dùng chiêu này
đối phó với người xấu, nhưng không thể sử dụng với chồng của mình, nếu
không thua thiệt không phải cũng là cô sao?”.
“Biết rồi, so với
bố tôi còn lải nhải hơn đấy!”. Lương Hạ giơ tay đẩy khăn lông ra, sau đó chắp tay trước ngực hướng về phía tiểu bảo bối của Quý Trạch Tuấn vái
lậy: “Thật xin lỗi, bạn cố gắng bình phục thật khỏe nha”.
Quý
Trạch Tuấn cũng không phải là nam thanh niên ngây thơ,dù gì cũng đã trải qua ‘sóng to gió lớn’. Nhưng hành động của Lương Hạ cũng quá chấn kinh, nữ sinh tuổi trẻ quả nhiên rất có sức sáng tạo và năng động ah.
“Cô còn không báo cáo đi đến hiệu thuốc làm gì!”. Đôi tay Quý Trạch Tuấn
vòng sau lưng Lương Hạ, dường như đặt ở trên eo của cô, cực kì mờ ám.
Anh ta bị tinh trùng dồn lên não à, cái nhìn này tràn đầy khiêu khích,
Lương Hạ ngay lập tức đổi thành vẻ mặt vô tội: “Có thể cho em một chút
tự do không ông xã”.
“Cô có thể về muộn, nhưng cô p