
hút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng trận chiến này sẽ
giống như sau mỗi một màn vượt qua cửa ải, không cần tốn sức đánh bại
đối phương.
Kỵ binh Hung Nô phía trước đang lăn lộn với quân Tấn, đang lúc binh khí hoà âm, ánh mắt Mạo Man dừng trên người một vị tướng
lĩnh hắc giáp, hắn cưỡi ngựa thông thạo, đến mức có thể nghiền nát khí
thế quân địch dễ như bỡn.
“Đó chính là Giang Tái Sơ?” Mạo Man vung roi ngựa lên, thấp giọng hỏi Hưu Đồ Vương bên cạnh.
Hưu Đồ Vương nhìn chằm chằm thân ảnh kia, trong con ngươi màu ngọc bích có
vài phần sợ hãi, mãi đến khi nghe thấy Tả Đồ Kỳ Vương gọi mình, hắn mới
lấy lại tinh thần: “Là hắn, Qua Mục Hoằng.”
Năm năm trước Khả Hãn lệnh cho Hưu Đồ Vương tiêu diệt quân Tấn đến xâm phạm, con trai Hưu Đồ
Vương chết dưới mũi thương của Giang Tái Sơ, đến bây giờ người trong tộc của Hưu Đồ Vương còn khiếp sợ Giang Tái Sơ.
Tả Đồ Kỳ Vương làm như đọc được tâm sự của hắn, nói: “Thúc phụ, hãy nhìn bổn vương báo thù cho người.”
Hưu Đồ Vương nhíu mày, thật lâu sau mới nói: “Hiền vương (5), không thể khinh địch.”
(5) hiền: lời nói kính trọng chỉ người cùng lứa tuổi hay lớp tuổi dưới
“Quân đội của Giang Tái Sơ quả nhiên khác biệt với binh sĩ bình thường.” Mạo
Man lạnh lùng nhìn trung tâm chiến trận, lúc này người Hung Nô bị quân
Tấn xé toạc ra, nhóm kỵ binh đột tiến vào chính giữa, mạnh như vũ bão.
“Chính là trận thế này.” Trên lưng ngựa, Hưu Đồ Vương thẳng người nói, “Năm đó ở quan ngoại, Giang Tái Sơ chính là dùng trận pháp này chọc thủng phòng tuyến trung ương, mọi việc gần như đều thuận lợi.”
“Chọc thủng
phòng tuyến trung ương… Chỉ cần ngựa đủ nhanh, đao đủ sắc, lá gan đủ lớn là có thể đạt đến trình độ cao nhất.” Mạo Man lạnh lùng nhìn chằm chằm
đạo quân tiên phong kia, gằn từng chữ.
“Hiền vương, các huynh đệ
sẽ nhanh chóng không chống nổi!” Tiền tuyến có binh sĩ vội vàng chạy trở về, “Quân Tấn quá đông, trái phải còn có nhân mã của bọn chúng…”
Tả Đồ Kỳ Vương cũng đã nhìn ra xu hướng suy tàn của quân mình, kỵ binh của mình sắp bị tách thành hai, xung quanh bị bao vây, tình thế thất bại đã rõ. Hắn nhíu chặt mày: “Ta vốn nghĩ rằng bọn chúng không chống nổi quá
một canh giờ.”
“Đạo quân này cũng không phải tùy tiện tập họp,
nay Nguyên Hạo Hành ở Vĩnh Ninh, Giang Tái Sơ mang đội quân này theo,
chính là quân chủ lực dưới trướng của hắn.”
Hắn nắm chặt cương
ngựa trong tay, ngựa hí vang mũi, trong lòng hắn khó có thể quyết đoán,
chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu phía trước, không nói
được một lời.
Lúc này quân Tấn lại cực kỳ cao hứng, quân tiên phong giống như một đao nhọn, đã cắm thật sâu vào bên trong quân địch.
Giang Tái Sơ thoáng thu lại trường thương trong tay, dõi mắt nhìn về phía trước.
Đúng như dự đoán, lấy Quan Ninh quân làm chủ lực, binh sĩ phương bắc hỗ trợ, đột phá kỵ binh Hung Nô cũng không mấy khó khăn.
Hắn không mong rằng trận chiến này có thể đánh tan Hung Nô, mà mục tiêu của trận chiến này là khích lệ sĩ khí của phe mình từ khi Hung Nô tiến vào, nói cho bọn họ biết người Hung Nô cũng không phải quái vật, hoàn toàn
có thể đánh thắng .
Nên dừng lại đúng lúc.
Giang Tái Sơ
gọi thân binh tới, trống trận phía sau chuyển tấu, các kỵ binh ghìm
cương ngựa, trên người dính đầy máu tươi và huyết tương, chưa thoả mãn
nhìn về phía chủ soái.
Lúc này, ánh mắt Giang Tái Sơ lại nhìn về
phía tiền tuyến, trong bóng người thấp thoáng, kỵ binh Hung Nô mặc dù
đang không ngừng tháo chạy, nhưng trực giác trên chiến trường lại nói
cho hắn biết, có lẽ trận chiến này vẫn chưa chấm dứt.
Tiền phương truyền đến tiếng vang nặng nề, giống như nhịp trống, lại giống như vó
ngựa, ẩn chứa sự xơ xác tiêu điều của cuộc chiến.
Tiếng trống của quân Tấn dồn dập, tựa như mưa rào, các kỵ binh tăng tốc trở về doanh
trại. Mà Ninh Vương lại ở một chỗ không nhúc nhích, chỉ giơ trường kiếm
Lịch Khoan trong tay lên, quát khẽ: “Thần Sách quân đâu?”
Phía
sau hắn là năm trăm bảy mươi con tuấn mã bày trận, các kỵ binh một thân
giáp trắng bạc, cúi người xuống, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước.
Quyết chiến từ lúc mặt trời chiều ngã về tây đến lúc này, đất trời đã không
còn ánh sáng, chỉ còn lại đuốc sáng của hai bên đối trận.
Loáng thoáng trong đám sương mù, tình thế sụp đổ của kỵ binh Hung Nô cuối cùng cũng dừng lại.
Bởi vì một đội quân đang tụ lại bày trận như con quái vật, từ từ đẩy mạnh về phía quân Tấn!
Liên Tú phóng ngựa tới bên cạnh Giang Tái Sơ, lớn tiếng hỏi: “Thượng tướng quân, những thứ kia là cái gì?”
Đội trọng kỵ binh (6) kia ước chừng ngàn người, nối thành một đường, từ đầu đến cuối trải ra ba tầng, cưỡi ngựa vô cùng cao lớn, áo giáp đen cả
người và ngựa, cao chừng bảy tám thước, giống như mội khối tượng cứng
chắc mà nặng nề tiến mạnh về phía nam.
(6) trọng kỵ binh: kỵ binh được trang bị trọng hình chiến giáp, vì thế sức cơ động giảm, nhưng sức chiến đấu tăng
“Bày trận!” Giang Tái Sơ khẽ quát một tiếng.
Liên Tú giơ trường đao lên, phía sau là tướng sĩ Thần Sách quân tinh nhuệ
đều từng đi theo Giang Tái Sơ viễn chinh quan ngoại, trong chốc