
ại giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng nề và ngột ngạt.
Ở cách đó không xa, Vũ Nhiên cầm một ly rượu, lặng lẽ đứng nhìn, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, chiếc ly trong suốt phản chiếu đôi
mắt lạnh híp lại, đột nhiên mở mắt ra, một chút ánh mắt đã bị ngăn lại
bởi ánh sáng, sự ôn nhu sớm đã không còn, cũng chỉ còn lại sự thâm trầ
mưu tính, không biết hắn thay đổi, hay hắn vốn là như thế.
“Húc, xin lỗi, em không có cách nào từ chối, dù sao bây giờ thân
phận của em …” khi bên cạnh không còn người ngoài, Trữ San vội vàng kéo
tay áo Duệ HÚc, giải thích sự bất dắc dĩ của mình.
Duệ Húc lãnh đạm đẩy tay cô ra, xoay người nhìn cô, “Trữ San,” Hắn gọi tên cô, sắc mặt thâm trầm.
“Trữ San, em nhất định phải đưa ra lựa chọn, giữa anh và hắn, em chỉ có thể chọn một người,” Duệ Húc là người kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên hắn nói như vậy, nhưng họ cũng biết, đây không phải nói chơi, Duệ Húc
là ai, hắn là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, hắn không muốn cô khó xử,
giống như hắn cũng không cho phép hắn và cô cả đời phải lén lút như vậy.
Bọn họ đều là những người đàn ông có ham muốn giữ lấy rất mạnh, vì
những thứ mình muốn có mà không từ bất kì thủ đoạn nào, hắn biết, và hắn rất rõ, Ôn Vũ Nhiên cũng chính là như thế.
Bọn hắn đều là những kẻ vô tình.
“Trữ San, em biết không, anh đã chờ lâu lắm rồi,” hắn xoay người,
đưa lưng về phía Trữ San, híp mắt nhìn người đàn ông đang đi về phía họ. Sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn, nếu không, hậu quả, không phải là cô
và hắn có thể chịu đựng được.
“Em…” Trữ San cắn cắn môi dưới, không biết phải trả lời như thế nào, cô biết, cái gì cô cũng biết.
Nhưng cô thực sự không thể đưa ra lựa chọn, hai người đàn ông, cô cũng nên chọn một người, trong đầu cô không thể nghĩ được gì.
Cô lắc đầu, cán cân trong lòng cô vẫn thăng bằng, không có nghiêng về phía ai.
Ly hôn, mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?
Cô đưa tay đặt lên trán, tiếng nhạc không ngừng truyền đến, tiếng
nhac rõ ràng rất dễ nghe, khi rơi vào tai cô, lại thành một loại tập âm, cô chán ghét mình như vậy, chán ghét phải đưa ra lựa chọn.
Duệ Húc đứng thẳng người, một làn gió lướt qua, Vũ Nhiên đi qua hắn.
“Sao vậy, ngài Lê muốn nói gì sao?” đột nhiên Vũ Nhiên dừng lại, quay người lại, cười lạnh đứng trước mặt Duệ Húc.
‘Lê Duệ Húc, trước kia thì tôi không bằng anh, nhưng khi chúng ta
đứng trên một chiếc thuyền, tôi sẽ không bị bại dưới tay anh nữa, những
gì anh thiếu của tôi, thiếu Lạc Lạc, tôi sẽ khiến anh phải trả lại hết,
trả không xót một chút nào.’
“Anh cố ý?” Duệ Húc đút tay vào túi quần, giọng nói hờ hững, ánh mắt lại có một tia lạnh như băng, tất cả đều là cố ý.
“Tôi không rõ ý của ngài?” Vũ Nhiên cười nhạt đưa mắt về phía Duệ
Húc, từ tốn nói, bọn họ, một người ôn hòa, một người lãnh khốc, đứng
chung một chỗ, đúng là kẻ địch trời sinh.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự hận thù cùng không chấp nhận thua cuộc,
“Việc đi công tác, rồi việc anh trở về, còn cả những gì anh làm với
Trữ San, tất cả, đều là cố ý, cố ý trả thù.” Duệ Húc hất cằm lên, ánh
mắt màu trà u ám, hóa ra, tất cả đều là âm mưu tính toán từ trước, bàn
tay đặt trong túi quần dùng sức nắm chặt.
“A… Ngài Lê, trí tưởng tượng của ngài thật phong phú, đi công tác là đi làm việc, xong việc thì phải quay về, chẳng nhẽ bởi vì tôi trở về
lại ảnh hưởng tới Trữ San, Trữ San có chân, cô ấy muốn đi đâu, tôi sao
có thể quản được chứ, hơn nữa, gần đây, không phải ngài cũng rất thoải
mái sao?” Hắn nghiêng người, ý cười trên mặt càng nhiều.
Chiếm đoạt bạn gái của người khác rồi ngủ với vợ người khác, tất
nhiên là phải thoải mái rồi, Lê Duệ Húc, vẫn khí của hắn không có khả
năng đều tốt cả đời, bây giờ hắn cũng nên chịu những gì hắn gây ra rồi,
Vũ Nhiên chỉ là thuận nước đưa thuyền mà thôi. Sự tàn nhẫn của hắn, những tính toán của hắn đã biến Vũ Nhiên thành người đàn ông thực thụ.
Hắn cười rất khiêm tốn, ánh mắt lạnh giống như trái tim đã lạnh giá của mình.
“Hai người đang nói gì vậy, âm mưu gì? Trữ San không ngừng xoay đầu
hết nhìn Duệ Húc rồi nhìn Vũ Nhiên, cảm giác trước mắt có chút mơ hồ,
cái gì cũng không thể nhìn rõ, cô chỉ cảm giác hai người đàn ông trước
mặt như sắp đánh nhau, tuy rằng hai người đứng ở hai bên, nhưng cảm giác giữa họ giống như sắp lao vào đánh nhau, áp lực không ai dám tới gần.
“Hai người đừng ầm ĩ nữa được không?” Cô bước lên từng bước, thật sự không muốn hai người họ xảy ra chuyện ở đây, người gặp khó khăn nhất sẽ là cô.
Bọn họ không cảm thấy như vậy là sẽ có hại cho cô sao, còn chưa ngại phóng viên thiếu bài viết về cô sao?
Vũ Nhiên và Duệ Húc, hai người mặt đối mặt, không ai nhường ai, bọn
họ không phải không nghe thấy Trữ San nói gì, nhưng trong cuộc chiến hai người đàn ông, chuyện đó không còn quan trong, ai cũng không muốn thua.
“Vũ Nhiên… Húc…” Cả người Trữ San khẽ run lên, cảm giác đau đớn từ bụng truyền tới, mồ hôi trên trán chảy xuống.
Cô đau quá…
Cô đưa tay ra, muốn nói gì đó, nhưng lời nói bị kìm lại ở cổ họng, nữa chữ cũng không cách nào nói ra.
“Em…” Môi cô k