
bác sĩ Thường đã làm gì đó rồi, nhưng lại không biết ông ấy có cách gì để thuyết phục bố mẹ và anh cả tôi, giúp cho Lan Lan không gặp phải bất cứ phiền phức gì từ gia đình tôi, có thể an tâm dưỡng bệnh.
Bác sĩ Thường nói thẳng kế hoạch chăm sóc cho Lan Lan ngoài yêu cầu tôi phải luôn ở bên chăm sóc cho còn phải nghĩ cách để cho Lan Lan được ở lại bệnh viện lâu dài. Thế nhưng Lan Lan không thể ở bệnh viện cả đời được. Dù gì cuối cùng Lan Lan vẫn phải về nhà, sau khi về nhà cô ấy có bị anh cả tôi giày vò nữa hay không chẳng ai dám khẳng định.
Chuẩn bị bước vào mùa đông đến nơi rồi, thấm thoát mà Lan Lan đã vào viện được hai tháng. Bệnh tình của Lan Lan càng có chuyển biến tốt thì trong lòng tôi lại càng cảm thấy bất an. Bởi vì càng như vậy thì ngày Lan Lan phải ra viện cũng chẳng còn xa xôi nữa, mà tôi thì lo sau khi về nhà Lan Lan sẽ lại xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, điều khiến cho tôi không thể tưởng tượng nổi đó là Lan Lan đột nhiên chủ động đề nghị ra viện, lí do là vì cô ấy cảm thấy ở bệnh viện có ma, hơn nữa con ma ấy đã ám cô ấy rồi.
Quyết định của Lan Lan hoàn toàn trái với dự liệu của bác sĩ Thường, nghe thấy cái tin này, ông trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài: -Chàng trai, sau khi Lan Lan về nhà tất cả phải nhờ vào cậu hết, có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Tôi nói vài lời cảm ơn với bác sĩ Thường nhưng dường như có vẻ ông không mấy để tâm, luôn miệng lẩm bẩm: -Tại sao lại thế nhỉ?
Tôi biết bác sĩ Thường đang nói đến Lan Lan, có thể quyết định đường đột của Lan Lan đã làm đảo lộn kế hoạch điều trị của ông. Mặc dù bác sĩ Thường có vẻ hơi nuối tiếc nhưng cuối cùng ông vẫn đành phải gật đầu. Hôm Lan Lan ra khỏi viện, trong nhà chẳng có ai đến đón chúng tôi. Tôi đi tìm một chiếc xe kéo ở trong huyện chở cả hai chúng tôi về thôn Kim Gia.
Trên đường đi, Lan Lan nhíu mày chẳng nói nửa lời. Tôi có nói chuyện với Lan Lan cô ấy cũng chẳng buồn đáp lại. Có thể thấy tâm trạng của cô đang rất mâu thuẫn. Mặc dù chuyện xuất viện là do chính Lan Lan đề xuất nhưng rõ ràng Lan Lan đang cảm thấy vô cùng căng thẳng. Tôi biết cô ấy đang lo sau khi về nhà sẽ gặp lại anh cả tôi. Thực ra tôi cũng chẳng nhẹ nhõm hơn Lan Lan chút nào. Trong lòng tôi như bị một tảng đá đè lên, không biết sau khi Lan Lan về anh cả tôi sẽ đối xử với cô ấy thế nào, dường như tôi còn căng thẳng hơn cả bản thân Lan Lan. Ở bên cô ấy suốt một thời gian dài như vậy, chúng tôi chưa từng xa cách, thân thiết tựa một đôi tình nhân. Tôi hi vọng biết bao cô ấy có thể ở mãi trong bệnh viện và tôi có thể chăm sóc cho Lan Lan, che chở cho Lan Lan suốt cả cuộc đời.
Thế nhưng về đến nhà tôi chắc chắn không thể thoải mái ở bên cạnh Lan Lan được nữa, cô ấy sẽ bị anh cả tôi nhốt trong căn phòng đẹp đẽ và sang trọng ấy. Cho dù Lan Lan có chấp nhậ hay không thì cô vẫn phải chờ đợi anh cả tôi trở về để hầu hạ. Cô là người phụ nữ của anh cả, anh có có thể yêu chiều cô, cũng có thể giày vò cô. Còn tôi lại chẳng thể mang đến cho cô một chút yêu thương, cũng không thể dang tay che chở cho cô như trước.
Cứ nghĩ đến tiếng kêu thất thanh của Lan Lan từ trong phòng của anh cả vọng ra vào mỗi đêm là tôi lại thấy ruột gan như thắt lại, đau đớn như có ai đó quất roi mây vào người. Lúc này tôi càng thấm thía cái cảm giác tan nát trái tim.
Tôi biết tình cảm mà tôi dành cho Lan Lan đã vượt quá giới hạn tình cảm giữa em chồng với chị dâu, tôi yêu cô ấy, yêu chị dâu của mình, thứ tình cảm tội lỗi này đã khiến cho tôi rơi vào vực sâu của sự đau khổ mà không sao thoát ra được.
Tôi cũng biết Lan Lan rất có thiện cảm đối với tôi, tôi cảm thấy cô ấy cũng đã đem lòng yêu tôi. Có lẽ đây cũng chính là lí do mà Lan Lan không bỏ chạy. Đúng vậy, Lan Lan đã đem lòng yêu tôi. Nếu không sao cô ấy lại tin tưởng tôi như vậy? Nếu không sao cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, lại còn làm nũng tôi y hệt một đứa trẻ nữa chứ? Chúng tôi ở chung trong một phòng, chúng tôi đã thân mật như vậy, đến mức đôi bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Cái cảm giác này chỉ có ở những người đang yêu.
Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc như vậy đó, rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng không thể nói ra, càng không thể ở bên nhau. Cho dù ngày ngày vẫn có thể nhìn thấy nhau nhưng cũng chỉ biết giương mắt nhìn đối phương chịu sự giày vò mà không biết phải làm thế nào, để mặc cho người thương của mình chết dần chết mòn trong sự giày vò. Tôi chỉ có thể nói, Lan Lan….là một điều bất ngờ nhất trong cuộc đời của tôi.
Mãi đến giữa trưa tôi với Lan Lan mới về đến nhà. Về đến nhà cũng chẳng thấy anh cả đâu. Bệnh của bố tôi vẫn chưa khỏi, thế nên ông vẫn phải nằm trên giường, đôi mắt khép chặt như đã ngủ say rồi. Mẹ mặt mày ủ dột, nhìn thấy chúng tôi về liền cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Mẹ kéo tay Lan Lan, thân mật hỏi han: -Con gái, đã khỏi bệnh của con?
Lan Lan lặng lẽ gật đầu, mi mắt ươn ướt. Trải qua chuyện sinh tử lần này, cô ấy đã tỏ vẻ rất cảm kích mẹ tôi. -An Nhi, anh cả con không có nhà, con đưa chị dâu về phòng nghỉ ngơi rồi qua đây mẹ có chuyện muốn nói!- mẹ vừa dặn