
hỉ có điều tôi cũng thấy là lạ, cảm thấy hôm nay Lan Lan dường như có gì đó khác bình thường, đêm qua bị anh cả hành hạ như vậy mà giờ Lan Lan vẫn còn tâm trạng ăn cơm sao? Chẹp….kì lạ cũng mặc kệ, cho dù thế nào, Lan Lan chịu ăn cơm là tốt rồi!
-Nó nói vì con nên nó mới chịu ăn cơm đấy!- mẹ cố nói khe khẽ với tôi.
Nghe mẹ nói tôi lại thấy lòng buồn rười rượi, sống mũi cay cay. Tôi lập tức nhớ lại những gì mà Lan Lan đã nói với tôi: “Em vì anh nên mới sống tiếp!” Ăn xong cơm, trở về phòng tôi vẫn miên man với những điều Lan Lan đã nói. Rõ ràng cô ấy biết về nhà sẽ bị anh cả giày vò thế nhưng lại không chịu chạy trốn. Cô ấy chấp nhận chịu nhục nhã, sống một cuộc sống người không ra người, ma không ra ma chỉ bởi vì tôi! Còn tôi, rõ ràng là biết cô ấy về nhà sẽ bị chà đạp lại không dám làm điều gì cho cô. Lan Lan vì tôi mà làm vậy thật không đáng!
Ban ngày, mặc dù anh cả ở nhà nhưng nhà tôi vẫn rất yên tĩnh. Chỉ đến nửa đêm, gian phòng của anh cả mới trở nên ồn ào. Cứ đêm đến là tôi lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cứ nghe thấy tiếng la hét của Lan Lan là tim tôi lại đau như dao cắt. Hết ngày này qua ngày khác, tôi nhẫn nhịn nỗi đau, khó nhọc vượt qua những đêm dài thức trắng. Suốt mười ngày liên tiếp tôi và Lan Lan không được gặp mặt lấy một lần. Lan Lan hoàn toàn không bước chân ra khỏi phòng anh cả, cũng không biết là cô ấy khong chịu ra hay anh cả không cho cô ấy ra. Chỉ có điều, cứ nửa đêm nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lan Lan, tôi lại lo lắng không biết anh cả đang làm gì cô ấy, càng không biết Lan Lan có thể chịu đựng được bao lâu.
Lan Lan vì tôi mà ngày ngày phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh cả, thế nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào. Lan Lan vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô. Tôi không thể chấp nhận chuyện này cứ kéo dài mãi mãi, tôi không thể làm con rùa ngày ngày rụt đầu rụt cổ trốn trong cái mai của mình, để mặc cho người mình yêu thương phải chịu đựng nỗi cô độc và đau khổ.
Tôi quyết định âm thầm hành động, nhưng tôi có làm gì cũng không thể trực tiếp đối mặt với anh cả được, tôi không thể trở mặt với anh được. Nếu làm vậy thì người bị chỉ trích chính là tôi, mọi người sẽ nói rằng tôi cướp vợ của anh trai.
Sau hơn người ngày mày mò suy nghĩ, tôi đã tìm ra cách. Tôi nhớ ra những lời dặn dò của bác sĩ Thường trước lúc Lan Lan ra viện, ông ấy bảo tôi nếu gặp bất cứ khó khăn gì thì cứ đến tìm ông ấy. Tôi không đến bệnh viện tìm ông bởi vì như vậy rất dễ bị người khác phát hiện. Tôi chỉ len lén chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Thường, nói với ông ấy cảnh ngộ hiện giờ của Lan Lan, cầu xin ông ấy hãy nghĩ cách giúp đỡ Lan Lan, nếu không e rằng bệnh cũ của cô ấy sẽ lại tái phát.
Bác sĩ Thường nghe xong điện thoại im lặng hồi lâu không nói. Tôi phải giục mãi ông ấy mới chịu chậm rãi nói: -Để tôi nghĩ cách xem sao!- nói rồi cúp máy luôn.
Trở về nhà, tôi lại khó nhọc chịu đựng thêm ba ngày nữa. Trong ba ngày ấy, cứ nhìn thấy anh cả là tôi lại thấy chột dạ. Mặc dù anh ấy đối xử với Lan Lan như vậy, mặc dù anh giống như một con dã thú trong mắt tôi nhưng trước mặt anh tôi vẫn không dám ngẩng cao đầu, tôi luôn cảm thấy mình đang làm một việc có lỗi với anh.
Buổi sáng ngày thứ tư, có một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa nhà chúng tôi. Cảnh sát ở huyện đã dẫn anh tôi đi, tôi sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, sợ hãi trốn trong phòng lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài.
Lúc đó tôi trốn trong phòng nhìn thấy cảnh sát đứng ở giữa sân gọi to tên anh tôi, mẹ từ trong nhà hốt hoảng ra đón họ. Mẹ tôi mời mấy viên cảnh sát vào nhà uống trà nhưng họ từ chối. Sau đó anh tôi từ gian nhà phía tây đi ra nói chuyện với họ, tôi nghe thấy họ nói với anh cả rằng có chuyện muốn anh cả đi với họ một chuyến, ngoài ra thì chẳng nói gì thêm, bọn họ cũng không còng tay anh lại, vì vậy tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Tôi nghĩ bụng, có lẽ mấy viên cảnh sát này chỉ đến hù dọa anh cả tôi như lần trước để anh thôi không dám ngược đãi Lan Lan nữa mà thôi.
Anh cả bị dẫn đi rồi nhưng tôi chẳng thấy bố tôi đi ra từ nhà lớn, Lan Lan ở trong phòng anh cả cũng chẳng thấy lộ diện. Mẹ nhón chân chạy về phía phòng tôi, vừa vào cửa đã gọi: -Kim An ơi….anh trai con bị cảnh sát bắt đi rồi, bố con sức khỏe yếu không thể ra ngoài được, con mau mau đi theo xem sao!
Bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ người của sở cảnh sát đến đây rất có thể là do bác sĩ Thường nhờ họ đến, cũng có thể là do tôi âm thầm gây ra, thế nên tôi không dám nhiều lời, đẩy xe đạp ra ngoài đi lên sở cảnh sát. Đi được một đoạn xa rồi vẫn nghe thấy tiếng mẹ nói với theo: -An Nhi ơi, nghe ngóng được chuyện của anh thì mau mau quay về, đường khó đi lắm, đừng có về muộn con nhé!
Những người tò mò đứng xem đầy hai bên đường, bọn họ túm năm tụm ba bàn tán, chỉ chỏ nọ kia. Tôi chẳng buồn đáp lời mẹ mà nhấn mạnh pê đan, đi như bay trên đường. Chiếc xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Một tiếng đồng hồ sau, tôi cũng lê được tấm thân ướt đầm mồ hôi đến sở cảnh sát. Tôi xuống xe nhìn ngó x