
hể vì Linh Nhi mà chấp nhận bỏ ra tất cả số của cải của mình đã tích luỹ suốt 20 năm trời, thậm chí chỉ mong xuống âm phủ để gặp được Linh Nhi. Trước đó anh ấy đã đến Tương Tây thămdò thân thế của Lan Lan, sau khi Lan Lan chết, anh còn chính miệng nói rằng sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho Lan Lan. Nói không chừng lần này anh lại đến đây để điều tra thân thế của Lan Lan, bởi vì điều tra được thân thế của Lan Lan sẽ biết được mối quan hệ của Lan Lan với Linh Nhi, còn có thể tìm ra nguyên nhân Lan Lan bị giết. Nếu như anh cả thật sự đến Tương Tây vì lí do này, rất có thể tôi sẽ tìm thấy anh . Lúc đó tôi có thể chứng minh được rằng tôi không phải vì tham tiền của anh mà làm hại anh.
trước mắt đồn trưởng Hạ đang coi tôi là 1 tên tội phạm bỏ trốn, tôi phải đối mặt với nguy cơ bị tóm bất cứ lúc nào. Nếu như trước khi công an tóm được mà tôi vẫn không tìm thấy anh cả hoặc không tìm ra manh mối về kẻ đã giết Lan Lan thì tôi có đến cả trăm cái miệng cũng không biện hộ cho mình được. Bắt tôi làm kẻ chịu tội thây cho hung thủ trong khi hung thủ thật sự lại nhởn nhơ ngaoì vòng pháp luật, như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Nhưng, Tương Tây rộng như vậy, tôi lại chẳng có 1 ai thân thích, rốt cuộc biết đi đâu để tìm tung tích Lan Lan đây? Lần trước anh cả đến đây cùng với người của đồn cảnh sát, cảnh sát ở Tương Tây còn cung cấp cho họ rất nhiều tài liệu điều tra thế mà họ còn chẳng điều tra ra được cái gì. tôi từ xa tới đây chẳng quen biết gì, lại còn đang bị công an truy nã, torng tình cảnh này mà đi tìm hiểu thân thế của Lan Lan thì chẳng khác gì người mù tìm đường đi.
Dù gì cũng mất công mạo hiểm bỏ trốn đến đây, thế thì phải kiếm lấy 1 cơ hội sống cho mình. Tôi buộc phải trân trọng cơ hội hiếm có này, bởi vì Lan Lan lúc ở bệnh viện đã từng nói với tôi rằng cô ấy thích hoa lan, mà trước khi bỏ trốn tôi đã tìm hiểu được sơ qua 1 số phong tục tập quán của người dân Tương Tây, nhất là về loài hoa lan được trồng ở đây.
Theo tôi được biết, Tương Tây vì địa hình cực kì độc đáo và điều kiện thời tiết đặc biệt thích hợp trồng hoa lan nên quanh vùng Tương Tây đều có trồng loài hoa này. Nhưng nói về chuyện trồng lan, thưởng lan thì phải nhắc đến huyện Phượng Hoàng, 1 huyện nhỏ nằm cách thành phố Cát Đầu không xa. Lan Lan thíc hoa lan như vậy, chắc chắ trong nhà cô ấy phải có thói quen trồng lan và thưởng lan, vì vậy tôi quyết định sẽ đến huyện Phượng Hoàng trước để thử vận may.
Nghĩ đến Lan Lan tôi lại không thể không nhớ đến câu chuyện " người Tương Tây đuổi ma" lưu truyền trong dân gian từ rất lâu rồi . Đó chẳng qua là 1 câu chuyện ma quỷ, nhưng từ lúc đó con người đã biết cáhc nhập hồn ma của những người đã chết ở nơi đất khách quê người vào thi thể cũa họ để mang họ về quê hương, dùng phương pháp này để tác thành cho nguyện vọng "lá rụng về cội" của những người đã khuất. Giờ đây, Lan Lan đã bị giết, thi thể của cô ấy đã tan nát hết cả, hơn nữa đồn trưởng Hạ đang trong thời gian phá án nên chắc chắn ông ấy không cho phép mang thi thể của cô ấy về quê hương, chỉ có linh hồn của cô ấy là theo tôi đến nơi này. tôi hi vọng biết bao nhiêu đây chính là quê hương của cô ấy, có như vậy cô ấy mới có thể về thăm lại gia đình mình, tôi cũng có thể tìm hiểu sự thật về thân thế và quá khứ của cô, biết đâu từ đó tôi có thể tìm ra manh mối kẻ đã sát hại cô ấy?
Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, tôi đã đến thị trấn Đà Giang trực thuộc huyện Phượng Hoàng. Huyện Phượng Hoàng tuy cổ kính, thanh lịch mà vẫn không mất đi hơi thở của hiện đại. Cái huyện nhỏ đc vây quanh bởi non xanh nước biếc, cảnh quan nhân văn và tự nhiên kết hợp cực kì hài hoà và hoàn mỹ, đẹp tựa như 1 bức tranh lưu thuỷ.
Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với tên gọi *Quê Hương của tranh vẽ*, đc người đời xưng tụng là *thành phố đẹp nhất của Trung Quất*. Thế nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức bức tranh sơn thuỷ hữu tình này, bởi vì cái tôi cần tìm chính là mặt bí ẩn của nó. Có thể đó chỉ là 1 truyền thuyết nhưng tôi thực sự đã gặp phải.
Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy 1 ông già ăn mặc như người dân tộc Miêu đi đến đón đường tôi :
- này chàng trai, cậu có muốn nghỉ trọ không?
tôi ngẫm nghĩ 1 hồi, giờ tôi đang bị công an truy lùng, ban ngày ban mặt không nên lộ diện ở nơi đông người , tốt nhất nên tìm 1 nơi ở trước rồi mới nghĩ nên làm thế nào sau. tôi liền hỏi:
- ông lão, tôi có chuyện phải ở đây 1 thời gian, nhưng tôi không có mang nhiều tiền, không biết chỗ ông có thể lấy rẻ đi 1 chút không?
Ông già khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi rồi xoay người bỏ đi. tôi đi theo sau ông ta. Chúng tôi đến 1 nơi cách xa khu trung tâm, ông già ấy rẽ vào 1 cái hẻm heo hút, tiếp tục đi nữa ra đến đầu kia của con hẻm, 2 bên chẳng có nhà cửa gì nữa rồi . Ông ta vẫn im lìm đi phía trước , tôi thật sự không nhịn nổi nữa liền dừng lại hỏi:
- Ông lão, ông đang dẫn tôi đi đâu thế?
Ông lão chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vừa đi vừa nói:
- chàng trai, cậu muốn ở trọ đương nhiên tôi phải dẫn cậu đến chỗ nhà trọ rồi !
tôi có chút sốt ruột:
- Ông lão à, nhà nghỉ của ông ở đâu thế? Cò