
n đi nữa là chúng ta sẽ ra khỏi thành đấy!
Ông lão dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi , chậm rãi nói:
- Chàng trai, chớ sốt ruột! sắp đến rồi , sắp đến rồi mà !
Bởi vì là ban ngày, đối phương lại là 1 ông già, tôi thầm nghĩ chắc ông ta chẳng đến nỗi âm mưu lừa gạt tôi đâu, hơn nữa với hoàn cảnh của tôi hiện giờ, ở nơi nào tách rời với đám đông là an toàn hơn cả. Còn nữa, muốn ở nhà trọ rẻ tiền chắc chắn phải đến nơi heo hút rồi . tôi không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục đi theo sau ông ta.
đã đến cuối con hẻm rồi . Ra khỏi con hẻm này chẳng còn nhà nghỉ nữa, xung quanh chẳng có 1 bóng người, trong lòng tôi chợt có chút bất an.
Ông già dừng lại ở đầu hẻm, ngảonh đầu lại bảo:
- Chàng trai, nếu như tôi không nhìn nhầm thì có lẽ cậu đến thành Phượng Hoàng này là để tìm người phải không?
tôi ngây người không đáp, sau cùng hỏi ngược lại ông ta:
- sao ông biết tôi đến đây để tìm người ?
Ông già mặt mày hoài nghi nói:
- chàng trai, tôi thấy cậu ăn mặc thế này, nghe khẩu âm của cậu chắc chắn không phải người vùng này. Mà sau lưng cậu còn có 1 cô gái rất xinh đẹp. Vừa nhìn thấy cô ấy là biết ngay chính là người Miêu chúng tôi , lẽ nào không phải cậu đang đưa cô ấy về nhà hay sao?
Nghe ông giànói vậy tôi chợt kinh hoàng, lập tức quay đầu lại nhìn phía sau mình, làm gì có cô gái xinh đẹp người Miêu nào? Ông ấy nói cô gái người Miêu xinh đẹp đi cùng với tôi có lẽ là để ám chỉ linh hồn của Lan Lan rồi ! Linh hồn của Lan Lan đã theo tôi cả chặng đường đến đây, thế mà tôi chưa gặp cô ấy lấy 1 lần, lẽ nào ông ấy có thể nhìn thấy?
Tôi kinh ngạc hỏi:
- ông lão, sao ông có thể nhìn ra chúng tôi có 2 người ?
Ông lão tỏ vẻ bí ẩn:
- chàng trai, cậu biết mình đang ở đâu không? Nơi đây chính là thành Phượng Hoàng của Tương Tây. Tôi nói cho cậu biết, cậu vừa xuống xe tôi đã phát hiện ra là cậu đã dẫn theo âm hồn của 1 cô gái tới đây. Nhà nghỉ của chúng tôi mở cửa là để chuyên phục vụ những vị khách như cậu đấy. Những khách bình thường chúng tôi đâu có dám dẫn đến đây ?
tôi ngạc nhiên hỏi:
- ông lão, nhà nghỉ của ông khác với các nhà nghỉ khác sao? Nhà nghĩ của ông là nhà nghỉ gì?
Ông lão nghiêm túc nói:
- nhà nghỉ của chúng tôi đương nhiên là nhà nghỉ người chết rồi . Cậu dẫn theo 1 hồn ma, không ở trong nhà nghỉ của người chết thì ở đâu? Chẳng giấu gì cậu, thời buổi này chẳng còn mấy ai chịu mở cửa nhà nghỉ kiểu này nữa đâu. Giờ cả thành Phượng Hoàng này chỉ còn 1 mình nhà tôi mà thôi!
tôi tin tưởng tuyệt đối ông lão trước mặt, bởi vì tôi đã nghe qua truyền thuyết đạo sĩ Tương Tây đuổi xác rồi . Người Trung Quất rất coi trọng đạo lí *lá rụng về cội*. Nghe nói trước khi giải phóng , những người TươngTây sau khi chết ở nơi đất khách quê người , bởi vì cách nhà quá xa, đường đi lại trập trùng, khúc khuỷu, rất khó đưa thi thể của người chết về quê hương. Trong trường hợp này có thể mới 1 vị đạo sĩ *đuổi* xác đem cái xác đó về quê nhà. Bởi vì đạo sĩ *đuổi xác* dẫn theo người chết đi cùng, những nhà nghỉ trên đường đi thường không dám cho họ thuê phòng, do đó có người đã mở nhà nghỉ chuyên dành cho người chết , chuyên phục vụ những đạo sĩ đuổi xác này.
Ông lão bí ẩn này không những có thể nhìn ra hồn ma của Lan Lan mà còn là chủ của 1 nhà nghỉ dành cho người chết . Trong sự kinh ngạc, tôi không thể không thầm kính nể ông lão. Nhưng điều khiến tôi vui mừng hơn cả là ông ta có thể nhận ra đc Lan Lan là 1 cô gái người dân tộc Miêu. Xem ra ông già náy tài giỏi, biết đâu chừng ông ta có thể tìm ra đc thân thế và quá khứ của Lan Lan, giúp tôi tìm ra gia đình của cô ấy?
Mặc dù bụng tôi nghĩ vậy nhưng miệng vẫn đáp:
- Ông lão, tôi có thể tìm 1 nhà nghỉ bất kì để trọ lại, sao cứ nhất định phải ở chốn ma quỷ của ông?
Ông già cười ha ha nói:
- nếu đây là vùng khác, cậu đến ở nhà nghỉ khác có lẽ cũng vẫn đc, bởi vì các ông chủ ở đó không thể nhìn thấy cậu dẫn theo cô gái này, nhưng ở đây thì khác, trong thành Phương Hoàng này có không ít người hiểu biết về thuật âm dương. nếu như cậu dẫn theo hồn ma cô gái này lang thang khắp thành phố, hẳn sẽ chuốc vã vào thân đấy!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ông lão chỉ là 1 chủ nhà nghỉ, tại sao lại biết tôi có dẫn theo hồn ma?
Ông già thở dài:
- chàng trai, nếu như cậu đã hỏi thì tôi cũng chẳng giấu cậu làm gì, trước thời giải phóng, bố tôi là 1 đạo sĩ chuyên đuổi xác người . Từ nhỏ tôi đã theo bố học thuật âm dương, mặc dù tôi không học phép *đuổi xác*, nhưng tôi cũng nhận biết đc âm dương, phân biệt người với ma. Sau khi Tương Tây đc giải phóng, chính phũ cấm các đạo sĩ hành đạo, rất nhiều ông chủ nhà nghỉ vì không có khách nên đã từ bỏ không làm nữa. Đến giờ, giao thông ngày càng thuận tiện, những người đã chết ở nơi đất khách quê người có thể đc mang về quê hương sau khi hoả táng. Nhưng những người không có quê hương, không nơi nương tựa sau khi chết, không đc ai lo liệu việc ma chay nên sẽ trở về nhà cùng với người mà người đó thân quen nhất. 1người còn sống mà dẫn theo 1 hồn ma của cõi âm sẽ dễ gặp phải phiền toái, vì vậy tôi đã mở 1 nhà nghỉ chuyên dành cho người chết, chuyên môn tiếp đón nhữ