
iên quan đến trường học, gần như ngày nào thầy cũng gọi tìm cậu. Nhưng lúc này cậu chợt do dự, không phải vì cậu hiểu rõ bệnh ông nội Thư Tình thế nào, rất có thể không còn nhiều ngày giờ. Hơn nữa cậu ra nước ngoài có thể là rất lâu, đợi đến khi cậu trở về nước, cảnh còn người mất, huống chi Thư Tình không còn gần cậu nữa?
Nếu như Trương Diệc Chu lý trí tỉnh táo, cậu hiểu được khoảng cách mấy năm nghĩa là sao, có lẽ cậu sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện, ví như an ủi cô lúc cô đau lòng nhất, ví như khi cô tha thứ cho cậu thì cậu có thể kéo gần khoảng cách, ví như mấy năm nữa cô sẽ trong lứa tuổi thích hợp yêu đương.
Cậu cảm thấy nếu như mình cứ vậy buông tay rời đi, rất có thể khi trở về nước thì bên cạnh Thư Tình đã có người khác.
Thư Tình nhớ Cố Chi đang ở bên ngoài bệnh viện, chỉ nói vài câu với bác hai sau đó gật đầu một cái với Trương Diệc Chu rồi nhanh chóng rời đi.
“Sáng sớm mai cháu sẽ tới, nếu ông nội tỉnh thì bảo ông cháu về ngủ một giấc, sẽ nhanh trở lại”. Cô đi ra tới cửa, không yên tâm lại dặn dò một câu, “Nếu có tình huống gì khẩn cấp thì gọi cho cháu ngay, cháu sẽ tới”.
Cô nhìn ông vẫn đang ngủ say, đè nén tâm tình bất an, chạy về phía nguồn suối dẹp yên bất an của mình, lúc xuống cầu thang còn bật bậc, không có hình tượng.
Cô đi không quá nửa phút thì bác hai cầm di động của cô ở đầu giường, “A, con bé này quên điện thoại, cũng đã bao tuổi rồi còn vứt bừa bãi như vậy!”.
Trương Diệc Chu nhận lấy, “Để cháu đuổi theo, còn chưa đi xa”.
Mới vừa rồi ánh mắt Thư Tình trốn tránh cậu, dường như là chỉ muốn tránh cậu, cậu đè nén, dưới mắt như có chút nước, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn vì cô đã quên điện thoại, cho cậu một cơ hội đuổi theo.
Trương Diệc Chu vững vàng cầm di động, nhanh chóng đuổi theo xuống lầu.
Thư Tình nhẹ nhàng bước về phía cổng bệnh viện, hồn nhiên không biết phía sau có người đang đuổi theo cô. Đến cửa bệnh viện, cô chợt dừng lại, muốn lấy di động ra xem bộ dạng mình bây giờ.
Cuối cùng vừa sờ vào túi thì không thấy di động đâu, lúc này mới nhớ trước khi đi rất vội hình như đã quên cầm theo.
“Thư Tình!”. Đúng lúc này Trương Diệc Chu gọi tên cô.
Lúc cô quay đầu lại, Cố Chi chờ ở cửa bệnh viện cũng nghe thấy tiếng này, nhìn ra ngoài cửa.
Trương Diệc Chu đi tới trước mặt Thư Tình, lấy điện thoại đưa tới, lúc Thư Tình đưa tay chạm vào điện thoại di động, cậu chợt cầm chắc lấy tay Thư Tình, cầm cả điện thoại di động.
Thư Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu làm gì?”.
Trương Diệc Chu trầm mặc nhìn cô, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt.
Cậu muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô vẫn nhớ tất cả những điều trước kia, bọn họ đã từng sớm chiều chung sống, đã từng thích nhau, không sợ những mâu thuẫn gia đình và những vết thương khác chắn ngang, cậu hại tôi tôi hại cậu. Cậu vẫn hi vọng trong lòng Thư Tình vẫn còn lưu lại chút ký ức.
“Thư Tình, có thể cho tớ một cơ hội không?”.
“Cậu buông tay trước đi”. Thư Tình nóng nảy, “Đây là nơi công cộng, đừng làm ồn ào ở đây!”.
Trương Diệc Chu không có dấu hiệu buông tay, chỉ yên lặng nhìn cô, “Sau nghỉ hè, tớ sẽ xuất ngoại”.
“Cậu đi đi, tôi cũng không ngăn cậu!”. Thư Tình muốn hất tay cậu ta ra, nhưng sức con trai hơn cô nhiều, hoàn toàn không thể bỏ ra.
“Sau khi ra khỏi nước, trong vòng ba năm tớ sẽ không về”. Vé máy bay không phải là cải trắng, tiền lương Trang Kính Vĩ không cao, Lý Hân thân thể không tốt nên đã nghỉ việc, phát hiện không có nguồn gốc thu vào, cậu dừng một chút, trong mắt rất nhiều cảm xúc sinh động.
Cậu rất muốn ở lại, nếu như...
“Nếu như cậu chịu cho tớ cơ hội này”.
Thư Tình bị hành động thần kinh này của cậu ta khiến tâm phiền ý loạn, cô muốn vội vàng tới gặp Cố Chi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, đành thấp giọng nóng giận nói: “Trương Diệc Chu, tôi nghĩ rằng tối hôm trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, cậu phát bệnh thần kinh gì vậy? Mau buông tay, đừng lôi lôi kéo kéo!”.
Thái độ nóng lòng phủi sạch quan hệ khiến trái tim Trương Diệc Chu hoang vắng.
Cậu muốn đi, cô không hề giữ lại.
Cậu cảm thấy rất buồn cười.
Cô đã từng đuổi theo sau lưng cậu, cười vô tâm vô phế gọi Trương Diệc Chu dài Trương Diệc Chu ngắn mà giờ đổi thành cậu đi theo sau cô nhưng cô còn tuyệt tình hơn cậu gấp nghìn lần vạn lần, ngay cả một cơ hội cũng không cho cậu, ước gì cậu đi.
Loại tuyệt vọng đó và lòng tự ái bị tổn thương cùng nhau xông lên đầu, Trương Diệc Chu chợt kéo cô vào trong ngực, ôm cô không hề dịu dàng.
Cậu nói: “Thư Tình, cậu đừng tuyệt tình như vậy được không? Tớ không yêu cầu cậu yêu thích tớ như trước, ít nhất thử một chút được không? Tớ....”.
Thư Tình đã bối rối, nghe những lời nói này của cậu, còn chưa kịp phản ứng gì, lại bị một bàn tay khác đột nhiên túm tới.
Lời tỏ tình tuyệt vọng của Trương Diệc Chu mới được một nửa, chợt bị người cắt đứt.
Người đàn ông trước sau gặp mặt có ba lần đoạt cô gái trong lòng cậu, lấy tư thái đoạt người bảo vệ Thư Tình ở phía sau, một tay còn kéo cổ tay Thư Tình, sắc mặt vừa lạnh nhạt vừa nhìn cậu, cả người tỏa ra hơi thở chớ lại gần.
Trương Diệc Chu không ngờ lại