
n chủ đề của hai người chuyển sang chủ nhiệm Lưu, trong mắt Tiêu Ý đều là ghen ghét đố kỵ, giống như đầm nước tù khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Cô không phải là người ngu, làm sao có thể không nhìn ra.
Thư Tình bị năm năm của Ngô Du làm cho rung động, thành kiến trước kia cũng biến mất không còn, trước khi ra khỏi thang máy, cô nói: “Tôi sẽ giải thích rõ với Tổng giám, cô không cần lo lắng chuyện sẽ bị điều đi.”
Ngô Du lại cười: “Phí công làm gì? Không cần đâu.”
“Cô vẫn còn giận anh ta sao?” Thư Tình an ủi cô, “Anh ta chỉ nhất thời phán đoán sai lầm, nếu biết cô vô tôi, nhất định sẽ giải thích với cô.”
“Xin lỗi? Trình Ngộ Sâm chưa bao giờ xin lỗi người không liên quan, điều tôi đi vì cảm thấy tôi làm sai, nếu như đã biết chuyện thì gọi tôi về mà thôi, không hề xin lỗi.” Ngô Du nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, là tầng 23 vô cùng quen thuộc, đột nhiên nở nụ cười: “Cô không hiểu, cho dù tôi thật sự trở lại, anh ấy đối với tôi cũng vẫn thế vậy thì tôi trở về có cần thiết hay không?”
Có lẽ nên cảm ơn anh vì cho cô một cơ hội buông tay, nếu không chẳng biết khi nào cô mới có thể tỉnh táo lại. Trình Ngộ Sâm không phải cái cây của cô, cho dù cô treo cổ trên đó, anh cũng không cho cô nhiều hơn một chút tình cảm.
*
Buổi tối Thư Tình ngồi trên ghế sofa ngẩn người, nghe thấy tiếng Cố Chi mở cửa thì buồn bã ỉu xìu nói: “Anh về rồi sao?”
Cố Chi cởi áo khoác ngoài, ngồi vào bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”
Cô tựa đầu trên vai anh, nói về tình cảm của Ngô Du dành cho Trình Ngộ Sâm, sau khi nói xong chỉ có thể thở dài: “Nhiều khi em cũng không biết chuyện này trên trách ai, trách cô ấy yêu sai người hay trách Trình Ngộ Sâm quá lạnh lùng vô tình. Em có cảm giác, loại tình cảm này từ khi bắt đầu đã là một sai lầm.”
“Nhiều khi tình yêu cũng bắt đầu từ sự sai lầm, nhưng mà không đến cuối thì ai biết được kết cục có thể khác đi hay không.” Cố Chi nắm lấy bàn tay cô, sau đó từ từ ôm lấy: “Bắt đầu của chúng ta cũng bị người khác cho rằng là sai lầm, thậm chí chúng ta còn phải nhận những lời chê trách hơn bọn họ nhưng đến bây giờ không phải chúng ta rất tốt đấy sao?”
“Nhưng Ngô Du thật sự không tốt.”
“Có lẽ vẫn chưa tới lúc tốt.”
“Anh cảm thấy cô ấy sẽ tốt sao? Trình Ngộ Sâm sẽ phát hiện ra cái tốt của cô ấy sao?”
Cố Chi nở nụ cười: “Tốt không có nghĩa là phải cùng một chỗ. Nếu như cô ấy ý thúc được người đàn ông kia không thích hợp với cô ấy, hiểu được phải buông tay và đón nhận đoạn tình cảm tiếp theo, như vậy sẽ tốt hơn.”
Không nhận được sự an ủi, Thư Tình lại cảm thấy buồn bực.
Đó thì có cái gì tốt?
*
Tất cả mọi người sống trong câu chuyện của mình, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị chuyện của người khác làm rung động nhưng cũng chỉ là chuyện trong giây lát.
Sáng hôm sau Thư Tình đi vào trong công ty lại bị một quả bom tấn công.
Không biết sao trên diễn đàn của công ty lại xuất hiện một phong thư, thư đề tên là Thư Tình, phần cuối người ký gửi rõ ràng là Tổng giám nổi tiếng của New Direction, Trình Ngộ Sâm.
Tin Trình Ngộ Sâm tự hạ thấp thân phận theo đuổi một người làm mới nhanh chóng lan truyền trong vòng một đêm, tặng hoa, viết thư xin lỗi, thậm chí còn điều đi thư ký của anh đã làm việc cẩn trọng trong năm năm. Một lần nữa Thư Tình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị tất cả mọi người để ý.
New Direction vốn và nhãn hiệu nổi tiếng của phụ nữ, mà ở tầng 23 là tầng hành chính quản lý nhân viên, đương nhiên phụ nữ chiếm đá số. Hôm nay bát quái giữa thủ trưởng và nhân viên trở thành chủ đề nói chuyện say sưa của cả công ty, gần như không ai có ấn tượng tốt với nữ chính xấu xa trong câu chuyện.
Khi chị Lý và Trần Tử Hào nhìn cô muốn nói lại thôi thì Thư Tình không nhịn được mà cười rộ lên.
Trình Ngộ Sâm, anh xem, đây không phải là tự tôi muốn đi mà thật sự là trên đường đã làm quá nhiều điều sai trái, không đi không được! Trình Ngộ Sâm ngồi trên ghế tựa, nhìn hai người đứng trước bàn làm việc.
Vẻ mặt Ngô Du nhìn rất bình tĩnh, ngược lại Tiêu Ý vội vàng mở miệng giải thích cho cô ấy: “Tổng giám, Ngô Du không phải loại người như vậy, cho dù nhất thời xúc động gửi lá thư của ngài lên diễn đàn thì cũng không hề có ác ý! Tôi quen cô ấy nhiều năm như vậy nên biết rõ cô ấy làm người như thế nào, xin ngài suy xét thận trọng!”
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: “Tiêu tiểu thư, phiền cô về phòng làm việc của mình trước đi, Ngô Du là cấp dưới của tôi, tôi nghĩ mình biết rõ nên xử lý chuyện này như thế nào.”
“Nhưng mà ——”
“Mời cô đi trước.” Trình Ngộ Sâm nói rõ từng câu từng chữ, giọng nói thong thả mà tỉnh táo.
Lúc trước Tiêu Ý sốt ruột nói vì giúp bạn không tiếc mạng sống, đi theo Ngô Du vào văn phòng, bây giờ bị hạ lệnh trục khách cũng không đi, chỉ trầm mặc đứng tại chỗ, không hề giúp Ngô Ngu biện luận nữa.
Trình Ngộ Sâm hỏi Ngô Du: “Lá thư này là cô đưa lên?”
Ngô Du nhìn anh, ngay cả lời nói cũng không muốn nói.
“Bởi vì tôi trừng phạt cô chuyện của Thư Tình, điều cô đi nên cô đưa bức thư xin lỗi của tôi lên diễn đàn để trả thù?”
“....”
“Nói chuyện, Ngô Du.” Giọng điệu Trình Ngộ Sâm nghiêm t