
ẽ chọn môn học thứ hai, đang học tiếng Pháp tất
nhiên sẽ dự định chọn tiếng Pháp, sau đó có thể quang minh chính đại
trốn học. Nhưng nghe chủ nhiệm nói vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Thư Tình luôn thích văn nói, không thích ngữ pháp, nói cô lên diễn thuyết
thì cô sẽ rất vui vẻ, nhưng đề cập đến những ngữ pháp cứng nhắc đó, cô
sẽ thấy đau khổ. Vì ứng phó với bài kiểm tra, cô quyết tâm cả đêm, dùng
bút viết lên tay.
Tần Khả Vi khóc không ra nước mắt, nhìn cô, nổi giận: “Mẹ nó, làm cũng không bảo tớ! Cậu cút, cút!”.
Thư Tình nhẹ nhàng thả ống tay áo xuống, che đi chữ viết chi chít trên lòng bàn tay và cổ tay, ngáp dài bò lên giường, nhẹ nhàng nói một câu: “Tớ
cút lên giường đây, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng”.
Không ngờ, giám thị không phải là chủ nhiệm Hà mà là Cố Chi.
Anh cầm bài kiểm tra, bình tĩnh đi lên bục giảng, cúi đầu kiểm tra số, vừa nói: “Cô Hà đi họp, hôm nay tôi làm giám thị”.
Sau khi bài thi được phát, nhìn những từ đơn đó, Thư Tình đắc ý toét miệng
cười, đến 90% đáp án đều đang ở trên tay cô. Vì thế, sau 10 phút, cô nhẹ nhàng viết, thỉnh thoảng lén nhìn động tác của Cố Chi.
Cố Chi
ngồi trên bục giảng đọc báo, ngón tay thon dài đẹp mắt, móng tay chỉn
chu sạch sẽ. Thư Tình ngồi ở hàng đầu tiên, mỗi lần ngẩng đầu, cô sẽ chú ý tới đồng hồ bạc đơn giản trên tay anh, trên mặt đồng hồ có chữ
Cartier*
(*) Cartier: tên một hãng sản xuất, http://www.cartier.com/
Không hiểu sao cô thấy khá quen mắt.
Cô không nhìn nữa, tiếp tục sao chép, đúng lúc này, Cố Chi từ từ bỏ tờ báo trên tay xuống, Thư Tình nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn chính diện
vào đôi mắt thâm u bình tĩnh của anh.
Tay trái nhẹ nhàng dán lên
bài kiểm tra để tránh anh nhìn thấy chữ viết trong lòng bàn tay, Thư
Tình nhếch miệng cười, nhanh chóng vùi đầu vào viết đề, khóe mắt luôn để ý thấy Cố Chi không hề dời ánh mắt đi, cô không ngừng kêu khổ trong
lòng, trong đầu một nửa là trống rỗng. Thầy à, nhìn thầy ưu tú như vậy
sao lại học thanh niên lêu lổng, không phải nên cầm tờ báo quan tâm đến
quốc gia đại sự sao?
Bị người khác nhìn chằm chằm, nếu như cô
luôn ngừng bút không viết thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Thư Tình đành
chọn vài từ có ấn tượng, tiếp tục viết.
Trong lòng bàn tay dần
dần có mồ hôi, dán lên bài kiểm tra có chút không thoải mái nhưng cô lại không dám lộn xộn, sợ sẽ tiết lộ bí mật ở lòng bàn tay.
Những từ có thể viết được cũng viết xong, tính toán cũng đủ điểm tiêu chuẩn, Thư Tình thở nhẹ một hơi, rút tay lại thu dọn túi bút.
Đúng lúc này
Cố Chi đứng dậy, anh ra vẻ như không để ý nhìn nhìn ở hàng đầu, sau đó
dừng lại trước mặt Thư Tình, nói thân thiết: “Viết được lắm”.
Thư Tình cười hì hì ngẩng đầu nói: “Thầy quá khen, em viết nhanh, chữ hơi ngoáy”.
Cố Chi không nhanh không chậm chỉ lên một phần không có đề: “Tôi đang nói chỗ này”.
Thư Tình cúi đầu, trợn tròn mắt.... Vừa rồi lòng bàn tay có mồ hôi, dính
vào bài kiểm tra, chữ viết trên tay cô dán lên tờ kiểm tra! Quả thật
giống như in lên giấy!
Cố Chi lại thong thả bước về bục giảng,
nếu anh ta mà không cố ý làm như thế thì ngày mai cô sẽ chặt đầu xuống
để cho anh giải trí!
Đây đúng là một lần kiểm tra cực kỳ bi thảm! “Chia điểm hoặc thi lại”.
“Cái gì?”.
“Đề kiểm tra”.
“... ...... Em chọn điểm tiêu chuẩn được không?”.
“Không may, em nhìn kỹ đề đi, không có lựa chọn đó”.
“Nghe nói các giáo viên đại học lqd là người tốt, uyên bác, rất hiểu nhắm một con mắt mở con mắt, để học sinh có thể thoải mái vượt qua kiểm tra”.
Thư Tình mặt dày năn nỉ.
Cố Chi ngồi trong văn phòng, ung dung để tờ báo xuống: “Xấu hổ quá, tôi vừa đúng là người nhân phẩm không tốt,
tài học sơ thiển”.
“... ....”
Thư Tình vẫn nghĩ là anh lạnh lùng thì lạnh lùng, nhưng tâm anh vẫn mềm, không ngờ lại khó nói chuyện vậy.
Cuối cùng khuôn mặt xám xịt đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại hỏi một câu: “..... Vậy thì khi nào thi lại?”ddlq-d.
Cố Chi từ từ ngẩng đầu nhìn cô, dường như suy nghĩ một lát: “Tôi cho em ba ngày để chuẩn bị, tối thứ 6 sau khi học xong ở lại phòng kiểm tra”.
Thư Tình buồn bã quay người sang chỗ khác, đột nhiên Cố Chi gọi cô lại:
“Thư Tình, học tiếng chỉ dựa vào hứng thú thì không được, em rất thông
minh, tại sao không tận dụng tốt ưu thế của mình”.
Ánh mắt anh
trầm tĩnh mà sáng ngời, mang theo một chút chân thật và đáng tin, hai từ Thư Tình được nói ra từ trong miệng anh dường như cũng nhiều hàm ý hơn.
Thư Tình ngẩn người, sau đó anh cầm tờ báo lên xem, không nói tiếp.
May mà cuối cùng cô vẫn thuận lợi vượt qua khảo nghiệm của Cố Chi, cô cũng
không ngốc, chỉ là không muốn phí sức học cách đổi vị trí của động từ,
bây giờ có 3 ngày toàn tâm toàn ý học cái này, bài kiểm tra hôm thứ sáu
có thể thuận lợi thông qua.
Đề do Cố Chi ra nên không khó lắm, cô nhanh chóng viết ra rồi nộp cho người đang ngồi trên bục giảng.
Cố Chi nhìn lướt qua, ánh mắt có chút dịu dàng, mỉm cười nói với cô: “Qua!”.
Thư Tình nhếch miệng, mặt mày cong cong vẫy tay với anh: “Em về trước đây, thầy Cố, hẹn gặp lại!”.
Vì thế trong phòn