
nh tượng vừa rồi của Tư
Thục và Du Nam hiện ra trước mặt anh cũng ít nhiều khiến anh nghĩ xấu về nàng.
Chiêu Hà cảm thấy má nàng đỏ bừng vì thẹn . Nửa mắt nhìn Tư Thục, nửa mắt nhìn theo bóng dáng Vọng Quân đang khuất dần.
Tư Thục vội vàng đẩy Du Nam sang một bên, thẹn thùng nhìn Chiêu Hà và lúng túng nói:
- Tao không nghĩ là mày về, Chiêu Hà à . Sao mày lai về khuya thế này hả ? sao mày không điện thoại để tao ra ga đón ?
Chiêu Hà nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cô . Tiếng bước chân dừng lại,
rồi tiếp tục đi . Có phải Vọng Quân nán lại để nghe câu chuyện của cô và Tư Thục ?
Cách tượng hôn hít này của Du Nam và Tư Thục không
phải là cảnh tượng này gặp lần đầu . Nàng đã quá quen với sự tự nhiên
như Tây của họ . Nhưng sao hôm nay, cảnh tượng này diễn ra trước mắt
Vọng Quân, nàng bỗng cảm thấy ghét Tư Thục vô cùng.
Nàng đáp cộc lốc:
- Không cần mày đón.
- Kìa ! Làm gì mà mày đổ quạu với tao thế hả ?
Đứng dậy, tiếng lại gần Chiêu Hà , Tư Thục vỗ vai, hỏi:
- Ồ ! Cái anh chàng đẹp trai kia là ai thế hả ?
Liếc sang nhìn Du Nam, Chiêu Hà im lặng không trả lời . Hiểu ý bạn, Tư Thục nói với Du Nam:
- Anh về đi . Ngày mai, em sẽ sang anh sớm.
Du Nam lững thững bước đi mà không quên nhìn Chiêu Hà bằng đôi mắt không
chút thiện cảm . Đôi mắt như muốn nói với Chiêu Hà rằng :"Cô coi chừng
tôi đấy".
Khi Du Nam đã khuất hẳn . Tư Thục mới lặp lại câu hỏi:
- Ê ! Là ai vậy hả ?
- Là gã lái xe ôm.
Tư Thục xuýt xoa:
- Trời ơi ! Mày cũng biết lựa xe ôm đi quá vậy ?
Nàng buồn bã:
- Thôi, tao đi ngủ đây . Tao mệt quá.
- Tư Thục cũng hơi ngạc nhiên với thái độ của Chiêu Hà . Nhưng cô cũng chẳng kịp hỏi, vì Chiêu Hà đã bước vội vào trong . Kể từ ngày gặp Vọng Quân, Chiêu Hà không thể nào xua đuổi hình ảnh của
anh ra khỏi tâm khảm . Lúc nào, nàng cũng nghĩ về anh . Hình ảnh của anh với khuôn mặt khinh bỉ khi chứng kiến Tư Thục và Du Nam, rồi với khuôn
mặt đầy cảm xúc khi hôn nàng . Khuôn mặt vô tư hóm hỉnh khi nhìn nàng
ăn, khuôn mặt trầm tư khi nói về người vợ tương lai của anh , người mà
phải cùng anh tạo dựng sự thăng tiến
Nàng biết việc gặp lại Vọng Quân là một chuyện mơ hồ, viễn vong . Ấy thế mà ngày nào, nàng cũng hy
vọng anh sẽ quay lại đây tìm nàng
Một ngày .. hai ngày .. rồi
cũng âm thầm lặng lẽ trôi qua . Bây giờ là hơn mười ngày rồi . Ấy vậy mà nàng tưởng như mười thế kỷ vậy . Ôi ! Sao mà dài thế ?
Những
tia nắng vàng óng ả xuyên qua khung cửa, báo hiệu một ngày mới đẹp trời . Nhưng Chiêu Hà chẳng buồn ra ngoài, mặt dù nàng biết ra ngoài có thể
làm cho nàng thôi nghĩ về anh.
Chuông điện thoại reo . Có lẽ là
Tư Thục hay Lam Giang điện cho nàng . Nhấc ông nghe và cô giật nảy mình, tim đập loạn xạ khi nhận ra ngày giọng nói bên kia ngay đầu dây là của
Vọng Quân.
- Chiêu Hà đấy hả ? Tôi là Vọng Quân đây.
Cô lắp bắp sau một hồi i lặng tới tức thở:
- Ơ... Ơ... Ông... đấy hả . Vọng Quân ?
Vọng Quân hỏi cộc lốc:
- Cô có bận gì chiều nay không ?
- Không.
- Thế đi ăn sáng với tôi đi . Khoảng một giờ nữa, tôi đến đón cô có được không ?
- Nếu anh thích.
Chiêu Hà để rơi ống nghe, rồi ngồi phệt xuống đất nhìn chằm chằm vào nó .
Trời ơi ! Tại sao nàng lại đồng ý đi chơi với anh ta nhanh đến như vậy ? Cô không có chút lòng tự trọng nào sao ? Tại sao đột nhiên anh ta lại
muốn gặp nàng kia chứ ? Anh ta đã có Đông Sa rồi kia mà ? Hay là anh ta
muốn đùa với nàng thêm một lần nữa ? Vả lại, anh ta là người đàn ông
việc cộc lốc đến mức thô lỗ kia mà.
Nhưng mặc kệ anh ta như thế nào, chỉ cần biết rằng : một tiếng nữa, nàng sẽ ở cạnh anh để thỏa lòng mong nhớ.
Mở tủ quần áo, nàng đứng ngắm nghía thật lâu . Nàng không biết phải mặc đồ gì cho đẹp . Mặc vào, thay ra, rồi lại mặc vào... Gần hơn một tiếng
đồng hồ, nàng không chọn được bộ đồ nào cả . Rồi nàng chợt nhớ có lần
anh nói anh thích màu tím hoa cà . Nàng mặc ngay bộ đồ màu tím, nhưng đã lỗi thời mà nàng mua được ở đống quần áo sida cách đây một tháng
Đúng một tiếng đồng hồ, thần kinh của cô bắt đầu trở nên căng thẳng . Cô cứ
nhìn chằm chằm vào cái nắm cửa . Thời gian lặng lẽ trôi .. gần hai trôi
qua, cái nắm cửa vẫn nằm im ỉm không cử động . Chẳng lẽ anh ta không tới ? Nàng nghĩ như thế mà thấy đau nhói trong lòng . Nàng tự bênh vực cho
anh :"không, anh có lẽ bận việc quan trọng gì đó . Anh sẽ đến ngay thôi
mà"
Nghĩ vậy, nàng lại tiếp tục ngồi chờ.
Chờ... chờ mãi .. chờ mãi cho đến khi hoàng hôn đã dần buông mà anh vẫn không tới.
Trời bắt đầu âm u . Trên bầu trời xuất hiện những áng mây đen kịt . Tiếng
sấm văng vẳng, những tia chớp sáng ngời như báo hiệu có một cơn mưa lớn.
Nàng đặt nhẹ những bước chân trần trên nền nhà lạnh, đờ đẫn đi lại trong phòng như người lạc lõng không biết mình đang ở đâu.
Nàng leo lên giường nằm bất động vài phút . Nỗi buồn phiền ray rứt trong cô
như chuyểN thành cơn bực dọc . "Tại sao nàng phải khổ tâm vì một kẻ lạ
kia chứ ?" . Nghĩ vậy, nàng ngồi bật dậy thật nhanh . Khoát chiếc áo
măng -tô màu đen to đùng, kéo nón lên đội kính đầu, rồi lặng lẽ bước