Snack's 1967
Người Đàn Ông Xa Lạ

Người Đàn Ông Xa Lạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322274

Bình chọn: 9.00/10/227 lượt.

i . Ông đừng lớn tiếng với nó, được không ?

- Đúng là con hư tại mẹ mà . Bà nuông chiều nó quá sức, nên lúc nào nó cũng muốn chống đối lại tôi.

- Nhưng con gái...

Chiêu Hà lên tiếng cắt ngang lời mẹ:

- Mẹ à ! Cha nói đúng . Con hư lắm nên con mới cãi lời cha bỏ nhà ra đi . Bây giờ, con ân hận lắm rồi.

Quay sang cha, nàng nói:

- Cha à ! Bây giờ con quay về đây, con muốn cưới người đàn ông mà cha đã định gả con năm xưa . Mong cha hãy "cưới gấp" cho con.

Ông Thịnh mỉm cười:

- Con hay thật đấy ! Chê người ta bỏ đi, quay về đây đòi cưới . Con tưởng rằng người ta có thể chờ con gật đầu đồng ý hay sao ?

Chiêu Hà nói:

- Cha à ! Nếu người ta không chịu cưới con thì cha cưới đại ai cho con cũng được . À, cha à! Hay là cha cưới Hào Nam cho con cũng được . Anh ấy yêu con lắm.

Chiêu Hà cứ huyên thuyên nói . Nàng không để ý cha mẹ đang mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn mình.

Bà Thịnh hốt hoảng, sờ vào đầu con gái:

- Kìa, Chiêu Hà ! Con làm sao vậy ? Con gái của mẹ xinh đẹp, thiếu gì người thương, đâu cần gì đụng ai lấy đó kia chứ.

Ông Thịnh thì khác . Ông im lặng không nói gì cả . Nhưng ông nghĩ rằng con gái ông đã thay đổi . Làm sao Chiêu Hà có thể nói với ông rằng : Cô đang quá đau khổ vì Vọng Quân . Và cô không quan tâm xem cô đang làm gì.

Ông Thịnh hút điếu thuốc rồi chậm rãi nói:

- Được rồi . Để cha điện thoại hỏi thăm xem, coi ông ta còn muốn cưới con không ?

- Con cám ơn cha.

- À ! Ngày mai, con cùng cha đi dự buổi khánh thành đấy nhé.

Nàng buồn bã:

- Cha à ! Con không đi, được không ? Con mới về, còn mệt lắm.

- Vậy thôi . Khi nào con cảm thấy khỏe thì nói với cha nhé.

Chiêu Hà dạ khẽ rồi cúi đầu ăn nốt chén cơm còn lại trong nước mắt . Sau những giờ vùi đầu vào công việc, Chiêu Hà thường rời khỏi nhà vào mỗi buổi chiều . Nàng chọn cho mình nơi nghĩ ngơi thật yên tĩnh, vắng vẻ để ôn lại những gì đã xảy ra.

Đó là một ngọn núi cao, nằm giữa những rặng cây dầy đặc xanh rì . Mỗi buổi chiều ngồi ở đây, Chiêu Hà có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả một vùng không gian rộng lớn mà không bị một vật gì ngăn chặn.

Trước mặt nàng là những con đường trải sỏi ngoằn ngoèo uốn khúc . Những hàng cây, thảm cỏ trải rộng, một màu xanh ngọc biển dịu dàng.

Bây giờ nàng như đã lột xác . Nàng không còn nghịch ngợm như xưa . Cách ăn mặc của nàng cũng thay đổi hẳn.

Hôm nay, nàng mặc chiếc áp lụa mỏng với những nếp xếp mềm mại phủ ngoài xòe ra như đôi cánh chim, trông rất xinh xắn . Mái tóc đen huyền phủ xuống bờ vai tròn trịa . Cả người nàng toát lên một vẻ đẹp thanh thoát và cũng rất kiêu sa

Thời gian chầm chậm trôi qua .. trầm lặng và trống vắng như nỗi lòng của nàng . Không một âm thanh gì ngoài tiếng nước chảy róc rách qua những khe đá, tiếng những cành cây lay động trong gió.

- Chiêu Hà !

Không quay đầu lại, nàng cũng biết ai vừa gọi:

- Sao anh biết tôi ở đây ?

Hào Nam mỉm cười:

- Cả cái thị trấn này, ai mà chẳng biết cô con gái cưng của đại thương gia Lâm Thịnh Phước . Cô đi đâu, mọi cặp mắt đều đổ dồn về cô . Vì vậy, đâu có khó khăn gì trong việc tìm kiếm cô . Chứ đừng nói chi...

Chiêu Hà xoay phắt lại và cắt ngang lời;

- Tôi đang buồn . Tôi muốn được yên tĩnh một mình, anh tìm tôi làm gì ?

Hào Nam không lấy làm khó chịu, chỉ cười cười và ngồi xuống một phiến đá cạnh Chiêu Hà . Anh cất giọng đầm ấm:

- Chiêu Hà ! Cô không cảm thấy rằng, giữa lúc mình đang cô đơn, buồn bã mà có một người bạn sẵn sàng trò chuyện an ủi là thú vị lắm sao ?

Câu nói đầy thuyết phục của Hào Nam khiến Chiêu Hà cảm thấy dễ chịu . Nàng gật gù:

- Xem cũng được lắm đấy . Nhưng anh có chắc là đủ khả năng làm cho tôi cảm thấy hết buồn và cảm thấy thích thú hay không ? Tại sao anh có ý định tốt như vậy ? Không có gì ác ý chứ ?

Hào Nam cười lớn:

- Ha, ha... Đàn bà con gái mấy cô, người nào cũng giống nhau, cứ nghĩ xấu cho người khác . Đồng thời luôn bênh vực cho bản thân mình, độc tài, độc đoán . Đàn ông chúng tôi thì không có như vậy.

Đột nhiên, Chiêu Hà nổi cơn giận:

- Đàn ông ? Bọn đàn ông khốn kiếp của các anh mới là những kẻ độc tài, độc đoán . Bọn đàn ông các anh...

Hào Nam mở to đôi mắt ngạc nhiên, anh cắt ngang lời cô:

- Kìa ! Nếu tôi nói không phải thì cho tôi xin lỗi, tại sao vô cớ giận dữ với tôi vậy ? Bộ có gã đàn ông nào đối xử với Chiêu Hà như vậy sao ?

Chiêu Hà bây giờ mới bình tâm trở lại:

- À ! Đâu có.

- Có thật không ? Có chuyện gì nói cho tôi nghe xem . Người ta thường nói: "buồn được san sẻ, buồn vơi đi một nửa mà"

Nhìn Hào Nam, nàng mỉm cười xin lỗi . Quả thật, chỉ trong vài năm nàng trốn nhà ra đi mà Hào Nam đã thay đổi quá nhiều . Ngày trước, nàng chỉ coi Hào Nam là một đứa con nít . Anh ta yêu nàng . Những khi gặp nàng là đỏ mặt, quay đi nơi khác một cách vội vàng . Bây giờ, chính Hào Nam là người mà nàng có thể trút bầu tâm sự.

Hào Nam lên tiếng:

- Sao cô im lặng mãi vậy ? Hay là cô cảm thấy khó chịu vì sự có mặt của tôi ở đây ? Nếu vậy, tôi sẽ đi ngay.

- Không có.

- Chiêu Hà ! Có phải có người đàn ông nào đó đã làm cho cô buồn không ?

- Phả