
lên hai cái, xem ra anh rất giàu có, rất đủ “tư chất” làm bạn trai ai đó, khẳng định anh đang được rất nhiều quý bà triệu phú bao nuôi, thế giới này sao lại có chuyện bất công như vậy?
Chiêm ngưỡng chiếc xe hơi Bentley mới tinh, tay cô run rẫy mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ lái, Tề Trọng Khải đã sớm ngồi ở bên trong, khuôn mặt chẳng hề có chút kiên nhẫn liếc nhìn cô.
Đúng là xe xịn không giống các loại xe khác, bên trong rộng rãi và thoải mái hơn nhiều. Anh lấy từ trong cặp táp da ra một tờ giấy trắng, sau đó dùng cặp táp làm bàn đệm, bắt đầu cầm bút viết nhanh.
Thừa dịp này, cô không nhịn được nhìn chằm chằm anh, không thể tin được người đàn ông này lại là trai bao, sự giàu có của anh đều do phụ nữ mang lại.
Cẩn thận đánh giá gương mặt của anh đẹp hơn bất cứ một người đàn ông nào, khiến trái tim nhỏ của cô lại bắt đầu loạn chiến, nhiệt độ trong xe giống như tăng lên vài độ.
- Xong rồi, cô xem một lượt cần gì thì bổ sung vào, sau đó ký tên lên - Tề Trọng Khải quay sang nhìn cô, đem hợp đồng giao cho cô.
Cô run lẩy bẩy nhận lấy, cẩn thận đọc những dòng chữ nhỏ bên trong, vừa nhìn liền không nhịn nổi, oa, chữ viết của người con trai này vừa cứng cáp lại vừa có lực, vừa khí thế lại vừa mạnh mẽ. Rõ ràng chỉ là nội dung một bản hợp đồng đơn giản . . . . . .không cần tuân theo các bước khi soạn thảo một hợp đồng quan trọng, nhưng anh vẫn viết nó đầy đủ và nhanh gọn, chứng tỏ anh cũng là người học cao hiểu rộng, hình như cô đã có chút xem thường anh. Nhìn cái hợp đồng này; trong vài phút anh lại viết ra một hợp đồng giống như cô và anh đang ký hợp tác hàng chục triệu vậy, các hợp đồng cô được xem qua trong phim thần tượng đều không giống như thế. Thật là giống như anh đã soạn những hợp đồng như thế này hàng ngàn lần rồi, đúng là làm cho người ta giật mình mà.
Trước khi bị ai đó bao nuôi, anh và người ta cũng viết ra hợp đồng như thế này sao?
Ngải Điềm kinh ngạc với chính suy đoán của mình, tay đã bắt đầu hoạt động, xẹt xẹt mấy cái đã ký tên xong, sau đó điền thêm thời gian hợp đồng có hiệu lực.
- Cần con dấu sao? Tôi không mang theo con dấu?
- Không sao, có thể dùng thứ khác để thay thế.
- Cũng được? Là cái gì?
- Cái này…..
Cằm trắng mịn của cô đột nhiên được nâng lên, mặt Tề Trọng Khải che mất tầm mắt của cô lại, anh rất muốn hôn cô, muốn thử qua mùi vị non mềm của môi cô.
Lại nói, nếu không hỏi qua một tiếng mà đã hôn, như thế là một người đàn ông hèn hạ . . . . . Nhưng mà bây giờ anh lấy thân phận là bạn trai giả của cô, lòng xấu hổ tạm thời có thể nghỉ phép, không quan tâm tới.
Tề Trọng Khải yên tâm đem đầu lưỡi của mình chui vào chiếc miệng ngọt ngào của cô, cảm nhận hương thơm ở nơi ấy, bắt đầu khảo nghiệm chính mình đối với cô gái này có bao nhiêu hứng thú.
Ừ, cảm giác khá tốt. Đã trải qua rất nhiều quan hệ luyến ái nam nữ, cuối cùng cũng tìm được một cô gái miễn cưỡng phù hợp với mình, xem ra anh có thể thông báo với thư ký chuẩn bị nghỉ phép vài ngày. Kể từ ngày nhận được nụ hôn cháy bỏng đó, hồn Ngải Điềm liền chạy hơn phân nửa. Thật may là công tác của cô ở công ty chỉ là một nhân viên nhỏ, ngày ngày làm những chuyện vặt vãnh, nhưng lại rất nhiều việc cần làm khiến cho cô mệt đến độ không còn như sức lực để nghĩ linh tinh.
Sau đó, thời gian rãnh rỗi cũng đến, ngày gặp hội bạn học cũng đã cận kề.
Đoạn thời gian này cô không có liên lạc cùng Zack nữa, anh nói anh họ Tề, cho tới tên thật cũng không tiết lộ, cô có thể lý giải, đây đại khái là luật lệ của giới trai bao....
Trong đại sảnh sân bay, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng Ngải Điềm vẫn mặc quần áo ngắn và mỏng, nghĩ đến mấy phút sau nghênh đón cô chính là ánh mặt trời nóng bỏng và biển xanh thẳm, trong lòng liền hưng phấn.
Kéo chiếc va-li nhỏ đến địa điểm tập hợp, hơn mười người đang đứng đợi cô, xa xa Ngải Điềm đã nhìn thấy sắc mặt khinh ghét của mọi người hướng về phía mình.
Thái Vi và cô mãi mãi là tình địch của nhau.
Nói như vậy cũng không phải lắm, trời sinh phụ nữ có từ trường ganh tỵ rất mạnh, từ nhỏ đến lớn các cô đều dựa vào từ trường này để phán đoán đối phương là đối thủ hay sẽ kết bạn với nhau, những chuyện này nó sẽ trở thành vòng tròn luẩn quẩn không dừng.
Loại từ trường này lại vô chừng, không có căn cứ phán đoán, cũng không có tính logic, thuần túy chính là một loại trực giác, giác quan thứ sáu; không nhất định là con gái mới có, ngay cả đàn ông cũng có, có thể nói đây là một từ trường vô hình, khiến hành động của con người trở thành không có tình, không có lý.
Những điều này cũng có thể giải thích, tại sao sự ghen ghét lại như một món ăn yêu thích, ăn mãi không chán, hơn nữa không giới hạn tuổi tác.
Những ngày đầu tiên trở thành sinh viên đại học, đôi mắt của Thái Vi liền có từ trường này, và nhanh chóng đem cô liệt vào danh sách đen, từ đó hai bên gặp nhau chẳng còn vui vẻ gì, trong đó ân oán về chuyện tình cảm đã khiến cô đau lòng nhất
Lớn nhất là sự việc bị truy tố ở năm hai, khi ấy cô dùng tất cả tâm tư và nổ lực để theo đuổi một bạn học, ai ngờ Thái Vi lại mượn hai tiếng “thất tình”, cố ý hẹn người bạ