
ng lúc Cẩm Hi không để ý, anh đột nhiên nắm tay cô.
Không cần bất cứ lời nói nào, Cẩm Hi vừa động tay, Hàn Trầm liền phát giác, buông lỏng rồi chuyển sang tư thế mười ngón tay đan vào nhau.
Tim Cẩm Hi bất giác run rẩy. Đây là cử chỉ thể hiện tình đồng chí đồng đội đẹp đẽ biết bao.
“A…” Đúng lúc này, Lý Minh Nguyệt đột nhiên kêu lên một tiếng, toàn thân trượt xuống dốc núi.
Hàn Trầm ở gần cô ta nhất, anh phản ứng rất nhanh, lập tức buông tay Cẩm Hi rồi túm lấy cánh tay cô ta. Ai ngờ, mặt đất chỗ cô ta đứng trước đó nhão nhoét và trơn ướt. Anh vừa giẫm lên, hai người không thể giữ thăng bằng, liền trượt xuống dưới.
“Hàn Trầm!”
Bạch Cẩm Hi ở trên dốc núi, hoảng sợ gọi tên anh, đồng thời chiếu đèn pin tìm kiếm. Những người khác cũng vây quanh, “Sao thế? Ai bị rơi xuống?”
Dưới ánh đèn sáng, họ nhanh chóng phát hiện ra hai người. Dốc núi này không cao, Hàn Trầm và Lý Minh Nguyệt rơi xuống một bãi cỏ. Lý Minh Nguyệt lảo đảo đứng dậy, đồng thời giơ tay đỡ Hàn Trầm.
Cẩm Hi giật mình, “Sao thế?”
Hàn Trầm ôm chân trái, từ từ đứng thẳng người. Lý Minh Nguyệt cất giọng lo lắng, “Vừa rồi vì kéo tôi, hình như anh ấy đạp trúng cái bẫy thú rừng. Bây giờ chân anh ấy chảy rất nhiều máu.”
“Tôi không sao, cô lên đi.” Hàn Trầm bình thản mở miệng. Anh ra hiệu cho Lý Minh Nguyệt buông tay, chuẩn bị leo lên trên. Động tác của anh vẫn mạnh mẽ và nhanh nhẹn như thường lệ.
Bạch Cẩm Hi vội vàng nhét đèn pin vào túi áo, lao xuống dưới. Đằng sau vang lên giọng nói phấn khởi của Trương Mộ Hàm, “Nơi này có bẫy thú rừng chứng tỏ gần đây có người sinh sống. Chúng ta gặp may rồi, đúng là đi mòn gót mà không thấy, chẳng tốn công sức lại tìm ra.”
Do trượt nhanh, mặt và hai tay Cẩm Hi bị cành lá sượt qua đau nhói. Cô nhanh chóng đến chỗ hai người.
“Em xuống đây làm gì?” Hàn Trầm hỏi.
“Anh hãy đứng yên.” Cẩm Hi ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa định kéo ống quần của Hàn Trầm liền bị anh giữ tay.
“Vết thương nhỏ ấy mà.” Anh bình thản mở miệng, “Chúng ta lên đi.”
Cẩm Hi cười, “Lúc này rồi mà anh còn ra vẻ.” Có lẽ không ngờ lại bị cô trêu chọc, Hàn Trầm nhất thời im lặng. Cẩm Hi rút khỏi tay anh, dè dặt vén gấu quần của anh. Cô rút đèn pin ra soi, lập tức hít một hơi sâu. Lý Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng có phản ứng tương tự.
Đúng lúc này, trên sườn núi có người gọi, “Xong chưa? Nhanh lên đi!”
Cẩm Hi cất cao giọng đáp, “Đợi một lát!” Sau đó, cô nhờ Lý Minh Nguyệt cần đèn pin, còn mình đổ nước trong bình rửa vết thương cho anh.
“Em nỡ dùng hết sao?” Hàn Trầm lên tiếng.
Cẩm Hi đáp mà không ngẩng đầu, “Ừm.”
Hàn Trầm lặng thinh. Họ không mang theo thuốc và bông băng, bẫy thú rừng ở trên núi không biết bẩn thỉu đến mức nào, trong khi vết thương sâu như vậy, nếu anh bị nhiễm trùng hay uốn ván thì gay go.
Sau khi rửa sạch sẽ, Cẩm Hi lại gặp phải một vấn đề nan giải: lấy gì để băng bó vết thương? Bồ quần áo rằn ri trên người cô đã ướt sũng, lại dính đầy bùn đất, không có lấy một miếng vải sạch.
Hàn Trầm kéo cô đứng lên, “Không cần đâu. Chúng ta đi tìm nơi trú ngụ rồi tính sau.”
“Không được.” Cẩm Hi và Lý Minh Nguyệt đồng thời lên tiếng.
Lý Minh Nguyệt kéo Cẩm Hi sang bên cạnh, “Cô che cho tôi, tôi sẽ cởi áo may ô để cô dùng băng bó cho bạn trai cô.” Nói xong, cô ta cởi áo rằn ri, đưa cho Cẩm Hi.
Cẩm Hi hơi ngây ra, buột miệng nói, “Để tôi.” Việc “hiến” quần áo lót thân gì đó, cứ để cô làm.
Ý nghĩ này vừa vụt qua não bộ, Cẩm Hi bỗng có chút xấu hổ. Cô liếc nhanh qua Hàn Trầm, vì trời tối nên không thấy rõ gương mặt anh.
Cẩm Hi quay lưng, cởi áo rằn ri. Lý Minh Nguyệt cầm lấy rồi giơ lên che cho cô. Cô mặc áo phông màu trắng dài tay ở bên trong, cũng không ướt mấy. Cô nhanh chóng cởi áo phông rồi mặc áo rằn ri lại như cũ. Khi quay người, Cẩm Hi bắt gặp Hàn Trầm ngoảnh đầu đi chỗ khác. Lý Minh Nguyệt bỗng phì cười, Cẩm Hi cũng hơi buồn cười.
“Hai người giống như vừa mới yêu nhau ấy, giữ ý quá đi mất.” Lý Minh Nguyệt nói.
Cẩm Hi cười cười, không đáp lời. Cô ngồi xổm xuống, giúp anh băng bó vết thương. Máu không còn chảy nhiều nữa.
Lúc này, Hàn Trầm mới cất giọng bình thản, “Cô ấy là thế đó, không liên quan đến chuyện yêu đương.”
Lý Minh Nguyệt bật cười, Cẩm Hi đấm vào thắt lưng anh, “Nói linh tinh.” Hàn Trầm thuận thế nắm lấy cổ tay cô, vài giây sau lại thả ra. Cẩm Hi tự nhiên như không, tiếp tục băng bó cho anh.
“Mấy người có thể nhanh một chút không?” Trương Mộ Hàm ở trên thúc giục.
Cẩm Hi còn chưa kịp trả lời, Kha Phàm đã lên tiếng, “Chúng tôi đi trước, ba người đi sau nhé.”
Cả ba đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy đám người ở trên đã rời đi. Cẩm Hi đứng dậy, chửi thề một tiếng.
Hàn Trầm, “Không thể để họ đi mất, chúng ta lên thôi.”
Khi trèo lên đỉnh dốc, qua ánh đèn pin loang loáng ở phía trước, có thể thấy đám người kia đã đi xa khoảng trăm mét. Lý Minh Nguyệt sốt ruột, muốn tăng tốc nhưng lại không tiện bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình.
Đọc được suy nghĩ của cô ta, Cẩm Hi cười nói, “Cô cứ đuổi theo họ trước đi, chúng tôi sẽ đến ngay. Dù sao anh ấy cũng chẳng cần người dìu, cô khỏi ở lại đây.”
Lý Minh Nguyệt do dự vài giây