
quan đến anh, tại sao lại giúp bọn họ?”
“Câm miệng!” Trương Mộ Hàm gầm lên một tiếng, đi qua chỗ hai người đàn ông kia, “Nếu không giúp họ, anh cũng sẽ chết.”
Kha Phàm và Phương Tự lặng thinh. Căn phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh đáng sợ.
Trước cảnh ba người đàn ông giơ con dao sắc nhọn về phía mình, Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Với thân thủ của hai người, dù bị thương đi chăng nữa cũng thừa sức đối phó với bọn họ.
Hơn nữa, chắc chắn T sẽ không giúp ba người đàn ông kia.
Đúng lúc này, Hà Tử ở sau lưng cất cao giọng, ngữ khí tuyệt vọng, cũng có chút chết giễu và sợ hãi, “Anh cũng sẽ chết ư? Anh chỉ nghĩ đến bản thân, vì thế để giữ mạng sống, anh cùng họ giết người diệt khẩu? Nhan Nhĩ chết rồi, các anh sợ ngày mai cảnh sát sẽ điều tra chuyện xảy ra vào năm ngoái đúng không? Em cũng biết chuyện đó, vì thế, người bị giết tiếp theo sẽ là em ư?”
Trương Mộ Hàm há miệng, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
“Các anh điên rồi! Các anh không phải là con người.” Ngữ khí của Hà Tử có phần điên dại, cô ta rút con dao găm, quay người mở cửa, lao vào trong đêm đen.
Mọi người chưa kịp phản ứng, Du Xuyên đứng ở gần cửa cũng chạy ra ngoài, loáng một cái đã không thấy bóng dáng.
Thấy hai người bỏ chạy, giáo sư Tôn cũng đuổi theo. Trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi.
Trước khi họ có hành động, Hàn Trầm đưa mắt ra hiệu cho Cẩm Hi. Cô lập tức hiểu ý, từ từ di chuyển tới cửa ra vào.
Đây là ngọn núi khép kín, dù thế nào, ba người đàn ông trước mặt cũng không thể nào trốn thoát. Nhiệm vụ cấp bách của cô và anh bây giờ là không thể để T đi riêng với hai người kia.
Hàn Trầm đột nhiên tung nắm đấm, ba người đàn ông đồng thời lùi lại phía sau theo phản xạ. Anh và Cẩm Hi lập tức quay người, chạy ra ngoài.
Sắc mặt của Kha Phàm có thể dùng từ méo mó để hình dung. Anh ta hét lên với Phương Tự và Trương Mộ Hàm, “Mau đuổi theo!” ba người cầm con dao, lao nhanh theo bọn họ.
Đối với Hà Tử, chuyện xảy ra vào tháng Mười năm ngoái giống như một cái rằm nhỏ cắm sâu trong lòng cô ta. Cô ta không thường nhớ đến, nhưng mỗi khi cái tên Cố Nhiên vụt qua trong đầu, cô ta đều cảm thấy có chút áy náy và sợ hãi, nhưng cũng có cả sự kích thích và hưng phấn khi che giấu một bí mật to lớn.
Hà Tử còn nhớ rõ, chuyện xảy ra vào ngày 11 tháng 10 năm ngoái, tức ngày thứ ba của Cuộc thi sinh tồn dã chiên CS lần thứ hai do tỉnh K tổ chức. Cô ta, Trương Mộ Hàm, Cố Nhiên và giáo sư Tôn là thành viên đội 4. Còn Kha Phàm, Phương Tự, Nhan Nhĩ và Lý Minh Nguyệt thuộc đội khác.
Cuộc thi có rất nhiều người tham gia. Là một cô gái xinh đẹp nên ngay từ ngày đầu tiên, Cố Nhiên đã thu hút ánh mắt của nhiều người an ông. Hà Tử vẫn còn nhớ, hai ngày đầu, sau khi kết thúc nhiệm vụ, rất nhiều người đàn ông chạy đến bắt chuyện với Cố Nhiên. Về phần Cố Nhiên, trên gương mặt cô lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, ẩn hiện đôi chút ngượng ngùng. Nhưng lời nói và cử chỉ của cô lại rất thoải mái và phóng khoáng, dường như ai cũng có thể trò chuyện.
Với tính cách và dung mạo đó, Cố Nhiên chắc chắn là nữ thần hoàn hảo trong con mắt cánh đàn ông. Còn trong mắt người ở cùng lều bạt là Hà Tử, đối phương lại rất giả tạo và không có lòng tự trọng. Thậm chí, khi Trương Mộ Hàm sang tìm Hà Tử, nhìn thấy Cố Nhiên, anh ta cũng không khỏi sáng mắt. Lúc ba người trò chuyện, anh ta trở nên vô cùng chủ động và dẻo miệng, khác hẳn ngày thường.
Điều này khiến Hà Tử căm ghét Cố Nhiên, luôn tìm cô họi chơi xỏ đối phương. Nhưng Cố Nhiên xử sự đặc biệt thấu đáo, tìm không ra bất kỳ sai sót nào. Thỉnh thoảng Hà Tử mỉa mai hay khiêu khíc, cô chỉ đáp lại bằng nụ cười, khiến nỗi căm hận trong lòng Hà Tử tích tụ ngày càng nhiều hơn.
Cuối cùng, cô ta cũng tìm ra cơ hội. Buổi sáng hôm đó, cô ta cố ý lấy đi tấm bản đồ và la bàn trong ba lô của Cố Nhiên. Vùng núi có địa hình phức tạp, thiếu hai thứ đó sẽ khó có thể tìm đường ra ngoài. Thật ra, Hà Tử cũng chỉ muốn Cố Nhiên chịu khổ cực một chút, ví dụ bị ngã, bị bỏ đói mấy tiếng đồng hồ, hay bị rắn cắn… Nào ngờ, đến tầm chiều tối, tất cả mọi người đã quay về, chỉ riêng Cố Nhiên vẫn không thấy bóng dáng.
Trương Mộ Hàm và mấy người đàn ông trong đội đều tỏ ra sốt ruột, “Nơi này địa hình rất phức tạp, lại xảy ra tình trạng đất đá trôi. Nghe nói năm ngoài có người rơi xuống suối chết đuối. Nếu lạc đường, Cố Nhiên sẽ rất nguy hiểm.”
Lúc này, Hà Tử mới hoảng hốt, nhưng cũng không dám tiết lộ chuyện mình đánh cắp bản đồ và la bàn. Cô ta chỉ còn cách cùng mọi người đi tìm. Do trong lòng áy này nên cô ta tỏ ra tích cực hơn những người khác.
Cô ta và Trương Mộ Hàm bắt gặp Kha Phàm, Phương Tự và Nhan Nhĩ luân phiên cưỡng hiếp Cố Nhiên tại khu rừng tương đối hẻo lánh nằm phía sau ngọn núi.
Hôm đó trăng rất sáng, tinh tú đầy trời. Ánh trăng chiếu xuống dòng suối nhỏ gần đó, giống như những mảnh ngọc vỡ dập dềnh, chiếu lên thân thể mềm mại, trắng nõn của Cố Nhiên.
Trương Mộ Hàm và Hà Tử không dám thở mạnh, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng không rõ là do căng thẳng, hoảng sợ hay