XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210791

Bình chọn: 9.5.00/10/1079 lượt.

chứa muôn vạn lời nói như bây giờ, khiến tim anh đau nhói.

Hai người yên lặng quan sát đối phường, người bên cạnh không ai lên tiếng.

“Lão Từ, Tiểu Triện!” Cẩm Hi lại nằm xuống giường, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi!”

Mấy người đàn ông sững sờ. Châu Tiểu Triện lắp bắp, “Tiểu Bạch… Vừa rồi chị còn muốn…”

“Cậu câm miệng ngay!” Cẩm Hi cắt ngang lời cậu ta.

Từ Tư Bạch nhìn cô rồi lại liếc Hàn Trầm. Sau đó, anh ngồi xuống mép giường, thần sắc bình tĩnh.

Ngoài Châu Tiểu Triện biết một chút nội tình. Mặt Lạnh và Lải Nhải đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Cẩm Hi, họ len lén liếc Hàn Trầm.

Hàn Trầm rời tay khỏi bờ tường, đứng thẳng người. Từ đầu đến cuối, anh luôn dán mắt vào Cẩm Hi.

“Em định đuổi ai ra ngoài?” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên.

Cẩm Hi “hừ” một tiếng, “Anh chứ còn ai vào đây nữa?”

Nào ngờ Hàn Trầm đi thẳng đến chiếc ghế ở phía đối diện từ từ ngồi xuống: “Em hãy đưa ra lí do, tôi mới ra ngoài.”

Cẩm Hi ngẩn người, hai má nóng ran. Cô thật sự không ngờ, anh lại giở trò lưu manh vào thời khắc này. Làm sao cô có thể nói, đuổi anh ra ngoài là vì anh đã cưỡng hôn cô?

Trong đầu Cẩm Hi chợt hiện ra cảnh tượng ở trên máy bay. Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, giống như trong mắt chỉ có một mình cô. Anh ôm cô, hôn cô cuồng nhiệt, không cho cô cơ hội để hô hấp hay né tránh. Anh giữ hai tay cô, toàn thân phủ lên người cô. Vào giây phút đó, thế giới của cô dường như chỉ tồn tại một mình anh.

Thế nhưng, anh đã có vị hôn thê… Trái tim đau nhói, Cẩm Hi liền quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa. Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một cách kỳ quặc.

“Khụ… Tiểu Bạch, em đỡ chút nào chưa?” Lải Nhải hỏi.

“Tôi rất khỏe”. Cẩm Hi trả lời dứt khoát.

Lải Nhải nháy mắt với Châu Tiểu Triện. Câu ta biết ý, lập tức điều tiết không khí: “Lão đại thì sao ạ?”

“Tôi cũng rất khỏe.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn.

Căn phòng lại một lần nữa im lặng như tờ, may mà có người xuất hiện.

“Tất cả đều ở đây à, tốt quá.” Giọng nói đàn ông sang sảng truyền tới, Tần Văn Lang xách túi đi vào.

Sau khi đưa túi táo cho Lải Nhải mang đi rửa, anh ta đến bên Hàn Trầm, cúi xuống xem chân anh rồi vỗ vỗ vai: “Thế nào rồi?”

“Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi”. Anh bình thản đáp, khóe mắt phát hiện Cẩm Hi vẫn ngoảnh sang một bên.

Tần Văn Lang gật đầu, lại đi đến bên giường Bạch Cẩm Hi: “Đồng chí Tiểu Bạch! Vết thương đỡ chút nào chưa? Lần này, hai cô cậu chịu nhiều vất vả nhưng cũng lập được công lớn. Lãnh đạo Cục rất hài lòng với biểu hiện của hai người. Cô cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi quay về cương vị, tiếp tục phấn đấu nhé!”

Bạch Cẩm Hi quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Đội trưởng Tần: “Cám ơn lãnh đạo! Tôi không sao, có thể nhanh chóng quay về với công việc”.

Tần Văn Lang tỏ ra hài lòng. Trong lúc hai người nói chuyện, Cẩm Hi để ý thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Trầm không rời khỏi gương mặt cô.

Tần Văn Lang lại hỏi thăm vài câu. Lúc này, Lải Nhải bưng đĩa táo đi vào. Đội trưởng Tần cầm một quả, ngồi xuống ghế, “Tổ Khiên Đen đã có mặt đầy đủ ở đây, vậy thì chúng ta tranh thủ nói qua về vụ án của T”.

Nghe câu này, Từ Tư Bạch lập tức đứng lên, nói với Cẩm Hi: “Anh về trước, lúc khác lại đến thăm em”.

Nói xong, anh giơ tay xoa đầu cô, động tác rất tự nhiên. Cẩm Hi cười cười với anh. Từ Tư Bạch cầm áo khoác trên thành ghế, đi thẳng ra ngoài. Hàn Trầm theo dõi họ, không nói một lời.

Khi Từ Tư Bạch đi đến cửa, Tần Văn Lang đột nhiên mở miệng: “Khoan đã! Cậu có phải là bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch rất nổi tiếng không?”

Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều giật mình khi nghe thấy ba từ “rất nổi tiếng”, không hẹn mà cùng đưa mắt về phía cửa ra vào. Từ Tư Bạch dừng bước, quay người nói với đội trưởng Tần: “Tôi là Từ Tư Bạch”.

Câu tiếp theo của Tần Văn Lang mới quả thực khiến tất cả mọi người sững sờ. Anh ta đặt quả táo xuống, đi đến bên Từ Tư Bạch vỗ vai anh: “Hãy gia nhập tổ Khiên Đen chúng tôi!”

Mọi người đều ngây ra, chỉ riêng Hàn Trầm vẫn không có bất cứ biểu cảm nào.

Cẩm Hi cảm thấy, vấn đề này có hỏi cũng bằng thừa. Bởi vì từ trước đến nay, Từ Tư Bạch đều không thích chốn đông người, coi danh lợi như cỏ rác. Anh chỉ thích phòng khám nghiệm tử thi yên tĩnh ở thành phố Giang, sống cuộc sống mà anh mong muốn.

Ai ngờ, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Từ Tư Bạch gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này”. Nói xong, anh liền quay người đi ra ngoài.

Vì Từ Tư Bạch không từ chối ngay nên đội trưởng Tần khá vui. Anh ta quay đầu, vung tay nói: “Họp thôi”.

Hàn Trầm và Cẩm Hi đang bị thương nên cuộc họp không kéo dài quá lâu. Mọi người rà soát lại vụ án, hỏi Hàn Trầm và Cẩm Hi tình hình xảy ra ở hiện trường. Công việc tiếp theo sẽ do các thành viên còn lại hoàn thành.

Kết thúc cuộc họp, Tần Văn Lang xem đồng hồ: “Tôi phải về cơ quan bây giờ.” Anh ta quay sang ba người đàn ông: “Các cậu có ngồi xe tôi cùng về không?”

Cả ba đều gật đầu, Đội trưởng Tần xuống dưới lấy ô tô trước. Lải Nhải nói với Hàn Trầm: “Lão đại, bọn em đỡ anh về phòng nhé!”

Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cô nghe thấy giọng nói trầm