Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210900

Bình chọn: 7.00/10/1090 lượt.

n Trầm, anh có biết không? Em không thể hỏi ra miệng, anh sẽ chọn vị hôn thê hay là em? En không muốn bị lựa chọn. Em tuyệt đối không hỏi anh, em càng không muốn ép anh trao cho em lời hứa. Nhưng Hàn Trầm à, tại sao anh nhìn em bằng ánh mắt thâm tình như vậy? Giống như người anh yêu thương trọn đời là em vậy...

Sáng sớm hôm sau, Mặt Lạnh lái chiếc Land Rover của Hàn Trầm đến bệnh viện. Hàn Trầm đã thay sang bộ quần áo jacket đen và quần ống rộng vì chân trái anh vẫn bị băng bó. Anh nhận chìa khóa từ tay Mặt Lạnh, ngồi vào vị trí tài xế.

Mặt Lạnh ném một túi xách xuống ghế lái phụ, bên trong đựng vài bộ quần áo, bản đồ, tư liệu liên quan đến Bạch Cẩm Hi, chai nước khoáng và thuốc Hàn Trầm dùng trong mấy ngày tới, trong đó có một lọ thuốc giảm đau dự phòng.

"Anh đi mấy ngày?" Mặt Lạnh hỏi

Hàn Trầm nổ máy: "Khoảng ba, bốn ngày. Giúp tôi chăm sóc Bạch Cẩm Hi"

Mặt Lạnh gật đầu, không hỏi thêm điều gì. Hàn Trầm nhanh chóng lái ôtô rời khỏi bệnh viện, còn Mặt Lạnh bắt taxi về Cục công an.

Cách đó mấy chục mét, bên dưới tòa nhà điều tri, Tân Giai đứng ở góc hành lang, dõi theo xe của Hàn Trầm. Một lúc sau, cô ngẩng đầu về phía ô cửa phòng bệnh của Bạch Cẩm Hi, sắc mặt càng trở nên u ám.

Thị trấn nhỏ miền Nam vào tháng 10 đã có không khí đìu hiu của mùa thu. Đường phố dọc bên bờ sông là những ngôi nhà cũ mới đan xen, xe cộ và người đi lại thưa thớt.

Hàn Trầm dừng xe bên đường, tìm đến số nhà 17 ngõ Tự Dương, huyện Hồng Sơn, nơi Bạch Cẩm Hi sống lúc nhỏ.

Đây là một ngôi nhà ba tầng mới xây, tầng một là một tiệm tạp hóa nhỏ. Hàn Trầm đi đến mua bao thuốc lá, nhân tiện hỏi thăm bà chủ quán: "Tôi muốn hỏi một chút, tôi có một người bạn tên Bạch Cẩm Hi, trước kia từng sống ở địa chỉ này, chị có biết không?"

Bà chủ là người phụ nữ chất phát tầm 40 tuổi, lắc đầu: "Không, tôi chưa nghe nói bao giờ"

"Chị dọn đến đây từ khi nào vậy?"

Bà chủ cười cười: "Khoảng ba bốn năm nay. Bạn cậu ở từ năm nào thế?"

"Hồi nhỏ, cô ấy sống ở đây, sau này dọn đi nơi khác, tính ra cũng mười mấy năm rồi." Hàn Trầm đáp.

Bà chủ "ồ" một tiếng: "Mấy năm trước, mảnh đất này được người mua lại rồi xây một loạt nhà để bán. Những hộ cũ không biết chuyển đi đâu."

"Vâng." Im lặng vài giây, Hàn Trầm lại hỏi: "Vậy chị có biết người mua mảnh đất này là ai không?"

Bà chủ hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này, nhưng trông anh có vẻ đứng đắn, bà cũng nói ra điều mình biết: "Tôi không rõ lắm. Tuy nhiên, nghe nói mảnh đất đã qua tay nhiều chủ mới đến người chủ cuối cùng."

Rời khỏi tiệm tạp hóa, Hàn Trầm đứng bên lề đường quan sát xung quanh. Ánh mắt anh dừng lại ở một quán ăn nhỏ trông có vẻ lâu đời ở đầu một ngã rẽ. Vẫn chưa đến buổi trưa, quán ăn không một người khách, chỉ có bà già tóc bạc ngồi nhặt rau ở cửa.

Hàn Trầm đi đến bên bà lão, cúi xuống hỏi thăm: "Bà ơi, cháu muốn hỏi bà về một người được không ạ?

Bà lão nhướng mày nhìn anh: "Cậu thanh niên muốn hỏi ai thế?"

"Bà có biết Bạch Cẩm Hi không ạ? Cháu là bạn của cô ấy."

Bà lão ngẫm nghĩ một lúc: "Có phải Tiểu Hi ngày trước sống ở ngõ đằng kia không? Nhà con bé chuyển đi lâu lắm rồi, sao cậu tìm đến nơi này?"

Hàn Trầm cười cười: "Cháu và Cẩm Hi mất liên lạc mấy năm rồi. Cháu nhớ cô ấy từng bảo cô ấy sống ở đây nên hôm nay nhân tiện đi qua, vào hỏi xem có tin tức của cô ấy không?"

Bà lão cười, kéo chiếc ghế cho anh: "Cậu ngồi đi. Nhà con bé chuyển đi cũng phải 10 năm rồi còn gì. Nhưng tôi nhớ mấy năm trước, Tiểu Hi quay về đây một lần, còn nói chuyện với tôi một lúc lâu."

Hàn Trầm ngồi xuống: "Bà có nhớ cô ấy quay về năm nào không ạ?"

Bà lão thở dài: "Cuối năm 2010, chính là năm nhà con bé xảy ra chuyện ấy. Con bé cũng thật đáng thương, bố mẹ đều mất không còn, chuyện trước kia thì quên tiệt". Bà nở nụ cười hiền từ: "Nó lên thành phố học mấy năm mà thay đổi nhiều quá. Đúng là sống ở thành phố lớn có khác, xinh đẹp hơn trước nhiều."

Hàn Trầm im lặng một lát, lại hỏi: "Bà có ảnh cô ấy lúc còn nhỏ không ạ?"

Bà lão lắc đầu: "Tôi làm gì có." Bà cười nói: "Cậu thanh niên, cậu muốn theo đuổi Tiểu Hi phải không? Tìm đến nơi này, cậu đúng là có lòng thật đấy!"

Hàn Trầm cười cười: "Cô ấy còn họ hàng thân thích không ạ?"

"Bên nội cô bé không còn ai. Về đằng ngoại, nghe nói mẹ nó còn một người chị gái nhưng không ở tỉnh K, hình như mấy năm trước cũng qua đời rồi. Tiểu Hi là đứa trẻ đáng thương, bây giờ chỉ còn lại một thân một mình."

Có khách đi vào quán, bà lão liền đứng dậy chào mời. Hàn Trầm cũng gọi một bát phở mà bà giới thiệu. Nhìn nồi nước dùng sôi sùng sục ở gần cửa ra vào và chiếc bàn cũ kỹ trước mặt, anh chợt nhớ đến bộ dạng thích thú của Bạch Cẩm Hi trước đồ ăn trên phố.

... Tôi mua ở quán bên đường, ngon cực kỳ. Khi nói câu này, đôi mắt cô sáng rực.

Nghĩ đến đây, Hàn Trầm khẽ mỉm cười. Anh rút điện thoại, tìm số của cô, yên lặng vài giây rồi bấm nút gọi đi.

Bạch Cẩm Hi đã có thể ngồi dậy, đang ăn cơm trưa. Hộp cơm và chiếc thìa vẫn là của ngày hôm qua, nhưng cô có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Có những người đàn ông luôn mang lại cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Khi ngậm thìa cơm mà Hàn