XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210992

Bình chọn: 7.5.00/10/1099 lượt.

ầm bình thản đáp: "Em cứ trải giường đi". Nói xong, anh đi về phòng ngủ trước.

Anh tỏ thái độ nước đôi khiến Cẩm Hi có chút e dè. Nhưng cô nghĩ, chắc anh chẳng làm gì mình. Thế là cô liền đi theo anh về phòng.

Ga trải giường mới mua phải giặt qua mới có thể sử dụng, Hàn Trầm lấy trong tủ một bộ đưa cho cô, còn mình ra ngoài ban công hút thuốc.

Cẩm Hi nhanh chóng phủ xong. Mệt mỏi cả ngày, cô nằm xuống giường, dõi mắt lên trần nhà, cảm thấy ngày hôm nay giống một giấc mơ. Không bao lâu sau, Hàn Trầm đi vào. Anh lên giường nằm cạnh Cẩm Hi, ôm vai cô, để cô tựa vào lòng mình.

Hai người nhất thời im lặng, Một lúc sau, Cẩm Hi thủ thỉ: "Hàn Trầm, chúng ta ở bên nhau thật sao?"

Hàn Trầm cười cười, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: "Chúng ta bên nhau rồi."

Rõ ràng là một câu đơn giản nhưng giọng nói trầm ấm khinh mạn của anh bất giác khiến tim cô rung động. Giây tiếp theo, anh liền áp môi xuống.

Một lúc lâu sau, anh mới rời khỏi đôi môi cô. Cẩm Hi bị hôn đến mức ý loạn tình mê, cả người tựa chìm trong hương vị của anh, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Cho dù vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia, nhưng lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy. Cô thích anh, anh cũng thích cô, hai người ở bên nhau từng giây từng phút.

Đúng lúc này, Hàn Trầm lấy ví tiền ra: "Anh muốn cho em xem một thứ."

Cẩm Hi hiếu kỳ dõi theo động tác của anh, thấy Hàn Trầm rút ra một chiếc nhẫn: "Đây là thứ sau khi mất trí nhớ, anh luôn đeo ở tay."

Cẩm Hi quan sát kỹ. Đó là chiếc nhẫn màu bạc đơn giản, bề mặt còn có vài vết xước, bên trong hình như khắc chữ. Cô cầm lên xem, đó là hàng chữ tiếng Anh:

H & S Forever Love

H là chữ cái đầu tiên của Hàn Trầm.

Còn S thì sao?

Bạch Cẩm Hi là BJX... Không phải tên cô.

Hàn Trầm cũng chú ý sắc mặt của Cẩm Hi. Hiện tại, anh không biết tên thật, chỉ đoán S là chữ cái đầu trong tên thật của cô.

Anh tìm lý do giải thích với Cẩm Hi: "Tên tiếng Anh của anh là Herman, H chắc là chữ cái đầu của từ này. Em còn nhớ tên tiếng anh của mình trước kia không?"

Cẩm Hi lắc đầu. Trong lòng cô dậy sóng, vì cô chợt nhớ tới sợi dây chuyền Hàn Trầm đang giữ. Nếu nói trước đó, cô tin mình là vị hôn thê của anh chín phần, thì bây giờ, ít nhất cô cũng tin đến chín mươi chín phần trăm...

"Em cũng có chiếc nhẫn tương tự đúng không?" Anh nắm lấy ngón tay cô.

Thật ra, anh cũng chẳng nuôi hi vọng cô có nhẫn hay không. Vì ngay cả thân phận của cô cũng bị thay đổi, vật quan trọng như vậy chắc chắn sẽ bị người khác lấy đi mất.

Cẩm Hi ôm cổ anh: "Nhẫn thì em không có. Nhưng mà..." Cẩm Hi thò tay vào cổ áo anh, lôi sợi dây chuyền ra ngoài: "Em chỉ có sợi dây này." Cô ho khẽ một tiếng: "Đá vũ trụ là em bịa ra đấy. Khi tỉnh lại vào 4 năm trước, nghe nói mặt sợi dây chuyền này ở trong tay em, bác sĩ cũng không thể lấy ra. Sau đó, em nhờ người kiểm tra, họ bảo thành phần là bạch kim, do chịu nhiệt độ cao và va đập nên mới bị biến dạng. Em không biết cái này vốn có phải là nhẫn hay không?"

Còn chưa dứt lời, Hàn Trầm đã cúi đầu ngậm lấy môi cô.

"Em giỏi lắm." Anh lại cắn vành tai cô, "Nếu em sớm nói thật, không biết chừng chúng ta đã nhận ra nhau sớm hơn rồi."

Cẩm Hi có chút chua xót trong lòng, nhưng bị anh cắn đến toàn thân tê dại. Sợ anh lại cắn mạnh như buổi sáng, cô vội vàng cầu xin: "Em sai rồi, em sai rồi. Em đâu biết đây là tín vật của chúng ta. Tuy nhiên, lúc còn chưa nhận ra anh, em đã trao vật quan trọng như thế cho anh còn gì."

Câu nói này thành công trong việc lấy lòng người đàn ông, Hàn Trầm cuối cùng cũng tha cho Cẩm Hi, nhưng vẫn nằm sấp trên người cô.

"Đeo nhẫn cho anh." Anh nói.

Cẩm Hi ngoan ngoãn nghe lời, cầm tay anh: "Đeo vào ngón nào?" Cô hỏi.

"Ngón giữa."

"Vâng."

Đeo nhẫn xong, Hàn Trầm vẫn đè lên người cô, không chịu nằm xuống. Anh nâng cằm nhìn cô chăm chú.

"Dây chuyền cứ để ở chỗ anh. Anh sẽ nhờ người kiểm tra xem có thể phục hồi như cũ không."

"Vâng" Cẩm Hi cảm thấy hơi nóng: "Em phải đi ngủ bây giờ, anh ra ngoài đi."

Hàn Trầm lật người xuống giường. Cẩm Hi còn chưa kịp vui mừng, đã bị anh ôm chặt thắt lưng từ phía sau.

Toàn thân Cẩm Hi run rẩy: "Anh làm gì vậy? Mau ra sofa ngủ đi!"

"Anh không đi!" Hàn Trầm đáp.

Cẩm Hi không thể ngờ, anh có thể vô lại đến mức này. Trước đó, cô ra đề nghị, anh không có ý kiến, cô còn tưởng anh đã đồng ý. Ai ngờ bây giờ, anh từ chối thẳng thừng, từ chối rời khỏi giường của cô.

Cẩm Hi quay người định đẩy Hàn Trầm, liền bị anh giữ chặt hai tay.

"Em đừng động đậy." Hơi thở của anh phả vào mặt cô, "Còn động nữa, anh không đảm bảo sẽ làm chuyện gì với em đâu đấy."

Cẩm Hi đờ người. Cô không phải con ngốc, hai người đụng chạm thân mật lâu như vậy, cô đương nhiên cảm nhận thấy sự thay đổi của bộ phận nào đó trên thân thể anh.

Cô liền quay lưng về phía anh, nằm bất động. Hàn Trầm vẫn ôm eo cô, ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần, thắt lưng thon thả và đôi chân trần của cô. Hơi thở của anh trở nên nặng nề, năm ngón tay đặt ở thắt lưng cô tăng thêm sức lực.

Vừa định di chuyển lên trên, anh liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Cẩm Hi, Hàn Trầm ngẩng đầu, khẽ gọi tên