
ng gây án nhiều năm, thủ pháp sẽ ổn định hơn, hắn sẽ lựa chọn cách thức khiến bản thân dễ chịu hơn. Còn hung thủ lại biểu hiện như một nhà thám hiểm mới vào đời. Vì vậy hiện tại, hắn khoảng từ 25-35 tuổi.
Thứ ba, tuy giống một đứa trẻ nhưng đây là đứa trẻ tàn nhẫn, thiếu sự cảm thông. Hắn nhiều lần vứt nạn nhân còn sống ở chỗ đông người, rồi cho bọn họ nổ tung. Điều này có nghĩa là, hắn thích đùa giỡn nạn nhân, cùng như đùa giỡn cảnh sát. Nói một cách khác, đây là tâm lý tar thù của một đứa trẻ. Vì vậy, bản thân hắn chắc chắn từng bị tổn thương về tâm lý, từng bị ruồng bỏ.
Thứ tư, vì có trạng thái tâm lý như vậy nên em đoán, trong lúc gây án, hắn nhất định lẩn trốn trong đám đông, quan sát vẻ mặt tuyệt vọng của nạn nhân, dương dương tự đắc. Cảnh sát vẫn không bắt được hắn, chứng tỏ hắn che giấu bản thân rất tốt. Hắn có tướng mạo không thu hút sự chú ý của thiên hạ, dễ dàng đóng giả làm sinh viên hay người qua đường. Ngoài ra, hắn có kahr năng quan sát và kiểm soát tâm trạng rất mạnh.
Cuối cùng, em cho rằng, năm đó, hắn và T có chung một số đặc điểm như ít tuổi, tính cách bất định, nội tâm tương đối dữ dội. Còn một điểm tương đồng nữa là hắn rất trung thành với tổ chức.”
Nói đến đây, Tô Miên mỉm cười, “Không biết chừng khi chúng ta triển khai hành động truy bắt, hắn sẽ là người đầu tiên ra mặt thách thức tổ Khiên Đen ấy chứ.”
Hứa Nam Bách gật đầu, “Em phân tích rất tốt, nhưng vẫn bỏ sót một điểm.”
Tô Miên tỏ ra hứng thú, đi đến trước mặt anh ta, “Là gì thế ạ?”
Hứa Nam Bách cầm cốc trà uống một ngụm mới trả lời, “Tâm lý tội phạm đa phần tìm kiếm chứng cứ từ hành vi “đã có” của tội phạm, nhưng nhiều lúc cũng có thể tìm từ những hành vi “không có”.”
Tô Miên chau mày. Hứa Nam Bách đặt cốc xuống bàn, tiếp tục phân tích, “Các vụ nổ và nạn nhân đều có một đặc điểm chung: không có trẻ em bị thương vong. Một lần, hai lần còn có thể coi là trùng hợp. Nhưng nhiều lần như vậy, nên chỉ có thể kết luận, tên giết người hàng loạt này cố tình né tránh, hắn không muốn sát hại trẻ em.”
Tô Miên lập tức cầm con chuột, lướt trên màn hình máy tính. Đúng là không có thật.
“Vì vậy…” Cô ngẩng đầu nói với Hứa Nam Bách, “Tên sát thủ này còn sót lại một chút lòng nhân từ, nhưng chỉ đối với trẻ em.”
Hứa Nam Bách gật đầu tán thành. Tô Miên ngẫm lại lời nói của anh ta, cảm thấy học hỏi được không ít, trong lòng khâm phục đối phương. Cô liền cười nói, “Sư huynh, em đã được thụ giáo. Thật sự phục anh sát đất!”
Hứa Nam Bách nói đùa, “Không cần “phủ phục” sát đất, đi rót cho tôi cốc nước là được.”
“Sát thủ thứ hai dùng chất độc, chắc là cộng sự của Tân Giai.” Hứa Nam Bạc cất giọng từ tốn.
Tô Miên xem qua tư liệu về sát thủ thứ hai nhưng chưa kịp phác họa chân dung nên bây giờ, cô im lặng lắng nghe Hứa Nam Bách.
So với phân tích của cô, lập luận của anh ta ngắn gọn hơn nhiều, “Đầu tiên, trong sốt các sát thủ thuộc tổ chức, hắn giết người ít nhất, hơn nữa toàn là mục tiêu đã ssịnh chứ không giết người vô tội. Như đã đề cập trong hồ sơ, tổ chức chỉ có hắn và T là thực hiện được điều này. Sau ngày 20 tháng 4, hắn mới giết người dân vô tội để trả thù. Điều này có nghĩa là, khả năng tự kiềm chế của hắn rất mạnh, thậm chí cũng giống T, hắn vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm. Thứ hai, tuy giết ít người nhưng tâm lý của hắn lại méo mó nhất.” Hứa Nam Bách chỉ tay vào ảnh trên màn hình máy tính, “Em xem, mỗi nạn nhân của hắn khi bị phát hiện, sắc mặt vẫn hồng hào. Không chỉ có vậy, cảnh sát còn phát hiện bàn là và mỹ phẩm ở hiện trường. Hắn là quần áo phẳng phiu rồi mặc lên người nạn nhân, chải tóc cho nạn nhân. Ở mấy thi thể cuối cùng, hắn thậm chí còn trang điểm cho người chết, bất kể là nam hay nữ.”
Tô Miên quan sát kỹ lưỡng. Quả nhiên là vậy! Nạn nhân được trang điểm nhẹ nhàng, nên sau khi tắt thở vẫn giữ được gương mặt đầy sức sống, giống người diễn viên đứng dưới vô số ngọn đèn chiếu sáng. Cô bất giác sởn gai ốc.
Hứa Nam Bách tiếp tục lên tiếng, “Việc tên sát thủ này trang điểm cho thi thể sau khi gây án cũng thể hiện phẩm vị và sở thích nhất định của hắn. Vì vậy, tôi đoán, năm đó hắn khoảng 25-35 tuổi, có nghề nghiệp ổn định. Sự kiểm soát nghiêm ngặt và tâm lý méo mó điên xuồng cùng xuất hiện ở một con người nên trong cuộc sống bình thường, hắn rất nghiêm túc, nhưng cũng rất đè nén.
Sát thủ thứ ba có ít tư liệu hơn cả, cũng là nhân vật thần bí nhất. Hắn không bày ra nhiều trò, mà chỉ moi tim nạn nhân. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của bên pháp y, nạn nhân bị moi tim sống.
Thủ pháp của hung thủ rất chuyên nghiệp và dứt khoát, chứng tỏ hắn đã được huấn luyện bài bản.” Hứa Nam Bách nói, “Nghề nghiệp của hắn là bác sĩ, quân nhân, cảnh sát,… hoặc ít nhất từng trải qua một thời gian huấn luyện và học tập về phương diện này.”
Tô Miên gật đầu, vừa xem tư liệu trên máy tính vừa lên tiếng, “Ngoài mục tiêu đã định, những người hắn giết đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hắn moi tim của họ làm vật lưu niệm, đại diện cho một sự cướp đoạt. Còn về nguyên nhân tại sao lại cướp đoạt quả tim của phụ nữ, điều này có ý nghĩa như thế nào