XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328275

Bình chọn: 8.5.00/10/827 lượt.

Cẩm Hi không phải bó tay hoàn toàn. Dựa vào bản lĩnh của mình, sau khi thẩm vấn hết bảy mươi mấy người, chắc chắn cô có thể tìm ra nghi phạm lớn nhất. Nhưng làm vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa sẽ rút dây động rừng. Ngoài ra, một khi làm lớn chuyện, các nạn nhân sẽ càng bị tổn hại danh dự nhiều hơn. Đó là tình trạng mà cô cũng không muốn đối diện.

Do đó, kể cả khi Hàn Trầm không ra tay, cô cũng sẽ nghĩ cách khác. Bây giờ, anh chịu tham gia… vậy thì xem anh giải quyết thế nào.

Đúng lúc này, anh liếc cô một cái: “Cô là người mù đường đúng không?”

Bạch Cẩm Hi: “Đúng…”

“Mù đường đến mức nào?”

“Hả… thường xuyên không tìm ra phương hướng.”

Hàn Trầm không nhìn cô mà cầm bút chì vẽ hai vòng rồi dừng lại.

“Một bước là có thể phá án.” Anh cất giọng nhàn nhạt.

Bạch Cẩm Hi giật mình, nghe anh nói tiếp: “Nhưng đối với người bị mù đường thì cần ba bước. Cô hãy nghe cho kỹ.”

Khóe miệng Bạch Cẩm Hi giật giật.

“Thứ nhất, mỗi con người đều lộ trình hằng ngày của mình.” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp, giơ tay khoanh tròn mấy điểm trên bản đồ: “Lộ trình của Mã Tiểu Phi và Kỷ Nhã Hinh là nhà, trung tâm thương mại, quán ăn, siêu thị. Mỗi người đều có một tấm bản đồ riêng.” Anh rời đầu bút chì tới nhà máy Lam Tinh, lại khoanh tròn ở đó: “Tội phạm cũng có lộ trình hoạt động của hắn: Nhà máy, quán ăn, quán internet… Hắn chọn hai cô gái này làm mục tiêu, nhất định là vì, lộ trình hoạt động thường ngày của bọn họ và tội phạm sẽ giao nhau hay trùng lặp ở một thời gian và không gian nào nó. Trong cùng một lộ trình, hắn đã phát hiện ra bọn họ.”

Bạch Cẩm Hi ngẩn người.

Câu nói của anh nghe qua có vẻ phức tạp, nhưng chẳng phải là những lời thừa thãi hay sao? Tất nhiên tội phạm tình cờ gặp các nạn nhân, sau đó mới xác định mục tiêu.

Bạch Cẩm Hi trầm tư suy nghĩ. Thời gian, không gian, con người, lộ trình hoạt động… Bộ não cô phảng phất xuất hiện một tấm bản đồ lập thể, bỏ cả ba đối tượng vào trong đó.

Cô đã có cảm giác về những điều Hàn Trầm nêu ra nhưng cảm giác này vẫn hết sức mơ hồ.

Hàn Trầm nhìn cô, tiếp tục mở miệng: “Thứ hai, sau khi phát hiện mục tiêu, để nghiên cứu đối tượng, cũng là vì dục vọng trong nội tâm, chắc chắn lộ trình hoạt động của tội phạm và hai nạn nhân sẽ thường xuyên trùng lặp. Lời khai của nạn nhân cũng chứng thực điều này.”

Bạch Cẩm Hi giật mình, ý nghĩ rõ ràng hơn ùa vào bộ não. Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.

Hàn Trầm nhanh chóng khoanh tròn nhiều điểm trên tấm bản đồ rồi lần lượt nối chúng lại, sau đó ném cây bút xuống bàn, đút hai tay vào túi quần, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Trước đó, các cô đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở xung quanh hiện trường gây án nhưng chắc chắn tội phạm cũng nghĩ tới điều này nên việc làm của các cô không có kết quả.

Bây giờ, các cô phải phác họa lộ trình hoạt động của hai nạn nhân trong mấy ngày trước khi xảy ra vụ án. Trên con đường bọn họ đi lại chắc chắn cũng có camrea theo dõi. Vậy trong gần tám mươi đối tượng tình nghi đó, ai và nạn nhân cùng xuất hiện ở một chỗ nhiều nhất, kẻ đó chính là tội phạm.”

Hàn Trầm ngừng vài giây, khóe miệng nhếch lên: “Dù hắn có thông minh đến mức biết đường né tránh camera trong quá trình bám theo nạn nhân, vậy thì trước khi bắt đầu hành vi theo dõi, hắn cũng phải từ nhà máy ngồi xe buýt công cộng hay đi bộ tới những địa điểm nạn nhân thường qua lại. Trên đoạn đường này kiểu gì cũng có camera, người nào có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong một khoảng thời gian nhất định, kẻ đó chính là tội phạm.”

Cho tới lúc này, Bạch Cẩm Hi đã hiểu một cách thấu đáo suy nghĩ của anh.

Làm gì có vụ án nào không xem xét camera theo dõi? Làm gì có người cảnh sát hình sự nào không biết kiểm tra camera theo dõi?

Nhưng chưa có ai điều tra camera theo dõi với tư duy như của anh. Anh đã vượt ra khỏi khuôn mẫu tư duy thông thường, nhưng lại thành công trong việc thiết lập mạng lưới tìm kiếm tội phạm mới.

Một bước, đúng là chỉ cần một bước.

Cô đưa ra cả chục suy đoán mới có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi. Trong khi đó, anh chỉ nắm bắt đúng một điểm là có thể tìm ra nghi phạm. Đúng vậy, nghi phạm dù thông minh đến mức nào, cẩn thận đến mức nào cũng không thể né tránh tất cả camera theo dõi trong suốt một ngày hoạt động, vào thời điểm hắn chưa gây án. Quỹ đạo hoạt động của tội phạm trước và sau khi gây án là chính là điểm sơ hở của hắn.

Hàn Trầm đã nắm bắt đúng chi tiết then chốt này. Bạch Cẩm Hi đột nhiên hiểu ra, tại sao có người cảnh sát hình sự lâu năm lại khen ngợi Hàn Trầm, bởi vì tư duy của anh hết sức mạch lạc.

Anh đã dùng phương thức logic đơn giản nhất mà thiên hạ đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng một cách chuẩn xác và tỉ mỉ như vậy.

Sau khi sáng tỏ vấn đề, Bạch Cẩm Hi có chút xúc động, trong lòng tràn ngập sự hưng phấn. Cô cầm cây bút chì chạy đến trước tấm bản đồ, vẽ lại một lần lộ trình anh vừa phác họa, đồng thời mở miệng: “Tốt, rất tốt. Thần thám Hàn, anh khá thật đấy.”

Hàn Trầm tựa vào thành bàn. Dường như đã quá quen với những lời tán dương tương tự, thần sắc của anh vẫn thản nhiên như không, m