XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329194

Bình chọn: 9.00/10/919 lượt.

t Lạnh cất cao giọng, “Sau khi tách đôi thân tàu, cậu hãy đi cùng hành khách, không cần quay về đây nữa.”

Lải Nhải dừng bước, ngoảnh đầu hỏi, “Còn anh thì sao?”

“Tôi sẽ tiếp tục lái tàu.” Mặt Lạnh đáp.

Lải Nhải mấp máy môi, cuối cùng cũng không thốt ra lời, nhanh chóng rời đi.

Trên quảng trường ở bán đảo. Màn biểu diễn của A, hình ảnh của A đến đây là kết thúc. Màn hình tinh thể lỏng trên đầu mọi người vụt tắt, hắn cũng mất dạng. Tất cả tựa như một giấc mơ hoang đường.

Cô nhân viên phục vụ Tiểu Nhã theo dòng người đổ ra ngoài. Còi hụ cảnh sát vang lên điếc tai. So với sự tò mò và khiếp sợ đối với tội phạm, ý thức khao khát bảo toàn mạng sống của con người càng mãnh liệt hơn. Quảng trường đã trở nên hỗn loạn, nhiều người chạy thục mạng, la hét thất thanh, ra sức tiến về phía cây cầu.

Tiểu Nhã suýt nữa bị xô ngã, may mà có một người cảnh sát đỡ cô dậy. Cô nghe anh ta nói với đồng nghiệp, “Đông người thế này, ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ mới sơ tán hết.”

Đồng nghiệp đáp, “Đúng vậy! Anh hãy cẩn thận. Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Tiểu Nhã định thần, tiếp tục chạy về hướng cây cầu bắc qua sông Hán Giang. Trong lòng bỗng cảm thấy buồn, cô vừa chạy vừa quay đầu về phía màn hình tinh thể lỏng đã tối đen. Rốt cuộc Tiểu Ngải là người như thế nào? Tại sao anh ta lại làm vậy? Tại sao anh ta lại không phải là người bình thường giống cô? Trong cuộc đời này, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa.

Dưới lòng đất. Đi thêm một đoạn ở tầng âm ba, Tô Miên liền ngửi thấy mùi máu tanh. Trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành, cô liền quay sang Hàn Trầm. Anh cũng phát hiện ra điều bất thường, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Giây tiếp theo, anh đưa mắt ra hiệu cho Tô Miên rồi rút khẩu súng đeo bên hông, đứng nép vào bờ tường, dõi mắt về phía trước. Tô Miên cũng dừng bước, đứng nép vào bờ tường bên kia, từ từ tiến lên.

Thấy bọn họ rút súng, ba người ở đằng sau hơi hoảng hốt, nhưng vẫn tiếp tục bám theo ở một khoảng cách không gần không xa.

Bây giờ, Tô Miên làm gì có thời gian để ý đến bọn họ. So với đám người ích kỷ và xấu xa này, nhóm tội phạm mới là đối tượng đáng lo hơn cả. Bọn chúng mới là đối thủ thực sự của cô và Hàn Trầm.

Phía trước là một lối đi không có gì đặc biệt, đâm thẳng ra khu vực đại sảnh rộng lớn. Vừa rẽ sang một bên, cảnh tượng trước mắt khiến hai người sững sờ. Đinh Tuấn đang nằm ở dưới đất, ngực có nhiều vết dao đâm, máu chảy lênh láng. Anh ta thoi thóp, dường như không còn cầm cự được bao lâu nữa.

“Đinh Tuấn!” Tô Miên kêu lên một tiếng.

Hàn Trầm lập tức lao đến, dùng tay ấn vào vết thương trên ngực đồng nghiệp, giúp anh ta cầm máu, “Hãy cố gắng chịu đựng! Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Viền mắt cay xè nhưng Tô Miên vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, giờ khẩu súng đề phòng xung quanh. Đám Hà Á Nghiêu cực kỳ sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.

Hô hấp của Đinh Tuấn đã rất yếu ớt. Anh ta nắm tay Hàn Trầm, thều thào, “Tôi không xong rồi… Mau đi cứu… bác sĩ Từ. Đám người… vừa được cứu thoát… muốn giết chúng ta. Anh ấy bây giờ chỉ có một mình… chống lại ba người…”

Đinh Tuấn nói rất khẽ nhưng tất cả những người có mặt đều nghe thấy rõ ràng. Giây tiếp theo, anh ta buông thõng cánh tay, mắt trợn ngược, đã trút hơi thở cuối cùng.

Tô Miên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm toàn thân. Chuyện xảy ra tiếp theo nhanh như xẹt điện. Ba người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, Hàn Trầm đã cầm súng, quay về phía bọn họ. Gương mặt anh tuấn của anh lạnh lẽo đến mức khiến người đối diện phải rùng mình.

“Pằng! Pằng!” Hai tiếng súng vang lên. Hà Á Nghiêu và Trần Tố Lâm đứng ở phía trước bị trúng đạn vào đùi. Họ biến sắc mặt, hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Chỉ có Quý Tử Trường vẫn đứng im, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc và bối rối.

Hàn Trầm và Tô Miên đều giơ súng, nhắm thẳng vào hắn.

“L.” Hàn Trầm cất giọng lạnh lùng, “Vết thương lần trước khỏi rồi à?”

Quý Tử Trường biến sắc mặt, nhưng hắn lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là nét trầm tĩnh. Khóe mắt hắn ẩn hiện ý cười chế giễu và ảo não.

Hà Á Nghiêu và Trần Tố Lâm ở dưới đất không ngừng rên rỉ. Quý Tử Trường chau mày, đạp bọn họ một phát, sau đó chỉnh lại cổ áo rồi rút một chiếc khăn trắng muốt ra lau mặt. Khi hắn làm một loạt động tác này, Hàn Trầm và Tô Miên nhìn hắn bằng cặp mắt đầy cảnh giác.

Đúng vậy, rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Quý Tử Trường mới là L. Còn người đàn ông tự xưng là L trên màn hình là một thành viên khác của nhóm tội phạm, muốn đánh lừa thị giác của họ mà thôi.

Quý Tử Trường từ tốn mở miệng, “Sao hai người biết được…”

Hắn chưa dứt lời, Tô Miên đột ngột nghe thấy tiếng “ầm” lớn vang lên ở dưới chân mình, Đôi tai cô bỗng mất đi mọi âm thanh trong giây lát, thân thể bắt đầu rơi xuống dưới. Trong lúc hoảng hốt, cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Quý Tử Trường tức L, còn Hàn Trầm đang đứng cách mấy bược lập tức buông súng, lao về phía cô. Tô Miên nhìn thấy gương mặt vô cùng lạnh lẽo của anh, nhìn thấy cánh tay anh chụp hụt trong không khí, Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô không kịp túm tay anh, cứ thế