
là màu đỏ, cùng nhóm với hai người.”
Hàn Trầm đột nhiên đứng dậy. Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn anh, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Anh cầm que tre màu xanh của cô đi qua đám đông, đến trước mặt Phương Tự, ngồi xổm xuống.
Mấy người xung quanh để lộ vẻ mặt thích thú, chờ xem kịch hay. Phương Tự cảnh giác trừng mắt với Hàn Trầm, “Anh muốn làm gì?”
Hàn Trầm nhanh như cắt rút que màu đỏ trong tay Phương Tự rồi đứng dậy, ném chiếc que màu xanh vào người anh ta. Sau đó, anh không nói một lời, quay về chỗ của mình.
Phương Tự đứng bật dậy, “Chuyện này là thế nào? Anh muốn đổi là có thể đổi sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Trầm chằm chằm. Anh chẳng thèm để ý đến Phương Tự, ung dung châm một điếu thuốc, nhả làn khói trắng nhàn nhạt.
“Cuộc thi này là cá lớn nuốt cá bé. Anh không muốn cũng phải đổi.” Anh trả lại Phương Tự nguyên vẹn câu nói của anh ta.
Đám đàn ông đều huýt sáo. Cẩm Hi không ngờ Hàn Trầm lại dùng cách thức này để “cướp” đồ của người khác. Cô quay sang nhìn anh, cười tủm tỉm. Bắt gặp bộ mặt hằm hằm của Phương Tự, cô liền mở miệng dàn hòa, “Xin lỗi, anh có thể đổi que đỏ cho chúng tôi không? Cảm ơn anh nhiều.”
Sắc mặt Phương Tự vẫn rất khó coi. Lúc này, Kha Phàm lên tiếng, “Được rồi Phương Tự, dù sao anh cũng chỉ có một mình, ở đội nào mà chẳng như nhau. Hơn nữa, cùng đội với tôi và Tiểu Du không phải tốt hơn sao?”
Có lẽ trong lòng hơi dao động nên thần sắc Phương Tự dịu đi một chút. Anh ta lạnh lùng nói với Hàn Trầm, “Nể mặt Đại Kha nên tôi đổi cho hai người. Ngày mai hãy cẩn thận cái đầu của anh đấy.”
Hàn Trầm nheo mắt hút thuốc, không để ý đến anh ta.
Nhan Nhĩ ngồi chếch mộ bên chợt phì cười, “Phương Tự, sợ chưa?” Lý Minh Nguyệt cũng nửa cười nửa không nhìn anh ta. Phương Tự trúng mắt với bọn họ.
Kha Phàm nhanh chóng thống kê kết quả rút thăm:
Đội xanh gồm Kha Phàm, Du Xuyên, Lý Minh Nguyệt, Nhan Nhĩ, Phương Tự.
Đội đỏ gồm Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi, Trương Mộ Hàm, Hà Tử, giáo sư Tôn.
Nửa đêm, các thành viên có người đã ngủ say, có người vẫn đang trò chuyện. Căn nhà gỗ vốn đã nhỏ, bây giờ chứa mười người nên càng trở nên chật chội. Cẩm HI chọn một chỗ ở góc nhà, cô vừa trải xpng túi ngủ, liền thấy Hàn Trầm từ ngoài đi vào.
Có lẽ anh ra suối rửa mặt, tóc ướt dính vào trán. Anh đi đến bên cô ngồi xuống, rút que thăm màu đỏ từ túi quần đưa cho cô.
Cẩm Hi nhận lấy. Nghĩ đến cảnh tượng hồi nãy, cô lại cảm thấy buồn cười. Xung quanh không ai chú ý đến bọn họ, cô liền ghé sát người anh, nói nhỏ, “Công nhận anh ngang ngược thật đấy.”
Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, “Thật sao?”
Cẩm Hi lại cười tủm tỉm.
Hàn Trầm lôi hết đồ trong balô ra ngoài. Anh quan sát tỉ mỉ từng thứ một rồi đưa lên tai lắc lắc. Cẩm Hi ngồi yên dõi theo nhất cử nhất động của anh. Cho đến khi anh bỏ la bàn sang một bên, cô cũng cầm lên lắc nhẹ, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó.
Hàn Trầm lại cầm ba lô, kiểm tra kỹ lưỡng từ ngoài vào trong. Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc máy nghe lén cực nhỏ nằm ở lớp vải bên trong ba lô.
Anh lập tức đứng dậy, cầm máy nghe lén và la bàn ném vào bụi cỏ. Tâm trạng của Cẩm Hi trở nên nặng nề trong giây lát. Máy nghe lén này có thể là sự cảnh cáo của T đối với bọn họ. Họ có thể tìm ra thứ đồ này trên người mình, nhưng những người khác và chỗ khác thì sao? Ngoài máy nghe lén, không biết hắn còn món gì nữa?
Bây giờ, cô và Hàn Trầm chỉ có thể đến đâu hay đến đấy. Cả hai yên lặng, cùng quan sát những người trong nhà.
Ngoài họ còn có tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người đàn ông, Kha Phàm và Du Xuyên có quan hệ thân thiết nhất. Kha Phàm tự cho mình là người tổ chức và lãnh đạo, được mọi người ngầm thừa nhận; Trương Mộ Ham và bạn gái dính như đôi sam, biểu hiện không có gì bất thường; Nhan Nhĩ có cá tính rõ ràng; Phương Tự kiệm lời nhưng tâm địa hẹp hòi nên không được lòng mọi người; giáo sư Tôn trầm ngâm ít nói.
Bạch Cẩm Hi nghĩ rồi lên tiếng, “Anh xòe tay ra đây.”
Hàn Trầm giơ tay phải, Cẩm Hi cầm que tre, viết số “5” vào lòng bàn tay anh.
Bây giờ đã có thể loại trừ một người đàn ông trong sáu đối tượng tình nghi. Nếu T trà trộn vào số này thì hắn là một trong năm người còn lại.
Hàn Trầm “ừ” một tiếng. Xem ra, cả hai có suy nghĩ như nhau.
Cẩm Hi lại nói nhỏ, “Buổi tối có cần thay nhau để canh chừng họ không? Anh trực ca đầu, tôi trực ca sau?”
Hàn Trầm nằm xuống, gối hai tay sau gáy, “Không cần. Ra tay ở nơi này rất dễ bị lộ, T sẽ không làm vậy. Nếu hắn sử dụng biện pháp mạnh, chúng ta cũng chẳng thể bảo vệ tất cả mọi người.”
Trải qua một ngày căng thẳng mệt mòi, Cẩm Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vì Hàn Trầm nằm ngay bên cạnh, cô lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc nên giấc ngủ đặc biệt thoải mái và yên ổn.
Đến khi trời gần sáng, Cẩm Hi mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô liền sững sờ. Tối qua, Hàn Trầm quay lưng về phía cô, bây giờ lại quay mặt sang bên này. Còn cô vốn nằm thẳng, lại chuyển thành nằm nghiêng về phía anh. Mặt cô gần áp vào ngực anh, đầu chạm vào cằm anh. Hai người nằm trong túi ngủ, ở khoảng cách gần như vậy trông giống hai con sâu róm.