Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 7.5.00/10/469 lượt.

bên vừa lau miệng vừa kêu lên “ôi, ôi”.

Thời Viễn biết cô lại định nhắc đến lời hứa ấy, bèn xua tay, nói: “Làm gì có

chuyện để cho khách từ xa đến mời cơm bao giờ! Để lần sau hãy tính”. Còn về

chuyện “lần sau” là lần nào thì chưa biết.

Vệ Tử bất lực, đành cho ví tiền vào trong túi rồi đi theo

Thời Viễn ra khỏi nhà hàng. Vừa ra đến cửa, một làn gió thu ào tới mát rượi,

được ăn uống no đủ, nhất thời Vệ Tử cảm thấy rất hạnh phúc. Trong lúc chờ Thời

Viễn lấy xe ra, cô thong thả đi bộ để cho tiêu bớt cơm.

Quay người thì thấy phía đông là một quán karaoke đèn sáng

rực rỡ, thấp thoáng bóng mấy cô nhân viên phục vụ váy ngắn đang bắt chuyện với

khách, quay người sang phía khác thì thấy một nhà hàng hải sản, đám tôm cua

đang tung tăng bơi lội dưới ánh đèn neon màu sắc sặc sỡ, quay người nhìn tiếp

là một tòa nhà văn phòng rất hoành tráng, chốc chốc lại thấy bóng những chàng

trai, cô gái mặc vest bước ra khỏi cửa, có lẽ họ làm thêm giờ đang đi ăn bữa

tối; quay người sang một hướng khác, Vệ Tử nghe thấy một tiếng gọi thất thanh:

“Cô gái ngốc nghếch, cô đang làm gì ở đây vậy?”.

Nghe câu gọi đó, Vệ Tử lập tức hiểu rằng mình lại không gặp

may rồi, lại gặp phải người ấy rồi, đang định lấy lại trạng thái để quay đầu

thì một bóng người lướt qua va vào cô, khiến Vệ Tử loạng choạng.

Đầu tiên Vệ Tử cố đứng vững, tiếp sau đó nhìn xuống bàn tay

phải trống không của mình, mấy giây sau cô mới kêu lên: “Ví của tôi!”, trong

túi có giấy thông báo và tất cả giấy tờ cần thiết cho buổi trình diện cơ quan

của cô ngày mai, cả chiếc chìa khóa phòng vừa mới nhận hôm nay nữa!

Cô co cẳng đang định đuổi theo thì nghe thấy một tiếng quát

quen thuộc: “Hãy chờ ở nhà hàng!”. Vừa dứt lời đã chẳng thấy người đâu nữa.

Đúng lúc đó Thời Viễn lái xe đỗ ở ven đường, nhìn thấy vẻ

mặt ủ rũ của Vệ Tử, vội chạy tới hỏi. Vệ Tử chỉ về phía hai người vừa khuất ở

đằng xa, lắp bắp: “Túi, túi… của tôi… đang đuổi theo…”, chưa nói xong Thời Viễn

cũng không thấy đâu nữa.

Chiếc xe vẫn đang nổ máy, cho dù Vệ Tử có cuống đến mấy cũng

không thể rời khỏi đây, nên chỉ còn biết đứng đó chờ. Một cô gái bồn chồn tại

chỗ và một chiếc SportsCar bóng nhoáng đèn bật sáng trưng, vô tình trở thành

điểm thu hút của hầu hết những người đi qua.

Khoảng chừng mười phút sau, khi Vệ Tử đang đấu tranh mãi với

ý định rời bỏ chiếc xe để đuổi theo tìm lại cái túi bị cướp, thì bỗng nhiên

nhìn thấy một bóng người càng tới gần trông càng quen thuộc.

Một bóng người mặc bộ com lê màu đen gần như hòa lẫn vào

bóng tối, đó chính là Nhiệm Nam Hoa, một bóng người mặc bộ đồ rộng rãi màu

sáng, đó chính là Thời Viễn. Nhìn thấy trong tay Thời Viễn cầm chiếc túi của

mình, Vệ Tử vội chạy tới đón lấy, vui mừng nói: “Rất cảm ơn anh!”.

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng hừ đầy lạnh lùng của người

còn lại, đang định quay người thì Thời Viễn đã lên tiếng trước: “Thực ra, cô phải

cảm ơn anh ấy, chính anh ấy đã giơ chân đạp ngã tên cướp, cũng là người chế ngự

được tên mai phục sẵn, bọn chúng là đồng bọn của nhau”.

Nhớ đến chuyện bắt yêu râu xanh ở trường hồi trước, Vệ Tử

biết rằng những lời Thời Viễn vừa nói là sự thật, cho dù nhân phẩm của người ấy

thế nào, thì anh ta vẫn là người đã giúp đỡ mình, nên Vệ Tử quay sang trịnh

trọng cảm ơn Nhiệm Nam Hoa, rồi hỏi: “Thế còn bọn cướp ấy đâu?”. Nếu không phải

chỉ có một tên, thì việc dùng từ “bọn” cũng không sai, nhưng sao ánh mắt của Nhiệm

Nam Hoa nhìn cô cứ như đang nói: Cô đúng là đồ ngốc!

Tuy ánh mắt thì như vậy, nhưng Nhiệm Nam Hoa vẫn trả lời cô:

“Đã giao cho bảo vệ của tòa nhà rồi”.

Sao cơ? Như thế cũng được à? Nhưng Vệ Tử quyết định không

hỏi thêm nữa, lấy lại được cái túi là chuyện quá may mắn rồi, nếu cứ tiếp tục

hỏi này hỏi nọ với con người kiêu ngạo đó thì tuyệt đối không thông minh chút

nào.

Đang định cùng Thời Viễn chào tạm biệt anh ta thì Nhiệm Nam

Hoa lại lên tiếng: “Hãy để lại địa chỉ liên lạc của cô, để cảnh sát điều tra

còn tiện liên lạc, vì người bị cướp không phải là tôi, tôi không muốn bị quấy

rầy”.

Vậy cũng đúng, cần phải phối hợp với cảnh sát, Vệ Tử lấy

giấy bút từ trong túi, rồi mượn ánh đèn xe, viết địa chỉ lên tờ giấy xong, đưa

cho Nhiệm Nam Hoa: “Đưa cho anh là xong chứ gì?”.

Không ngờ, sau khi nhận mảnh giấy ấy, Nhiệm Nam Hoa không

nói năng gì, quay lưng đi thẳng, Vệ Tử bị bỏ lại phía sau như vậy, không nén

được lẩm bẩm: “Sao nhiều năm như vậy mà chẳng có chút thay đổi nào chứ”.

Chứng kiến cảnh tượng ấy từ đầu chí cuối, cho mãi tới khi

Nhiệm Nam Hoa đi khỏi rồi, Thời Viễn mới lên tiếng, vì đột ngột, khiến cho Vệ

Tử giật nảy người. Thời Viễn hỏi: “Anh ta từng theo đuổi cô, đúng không?”.

Vệ Tử mở to mắt nhìn Thời Viễn: “Không có, nhất định không

có!”. Nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm đến câu trả lời của Thời Viễn, cô bèn bổ

sung một câu với vẻ lo lắng: “Anh ta chỉ ra lệnh cho tôi hãy làm bạn gái của

anh ta, nhưng tôi không chấp nhận!”. Nửa câu sau mới là quan trọng, đúng không,

nhưng sao vẻ mặt của Thời Viễn lại trầm ngâm thế kia?

“Thôi muộn rồi, để tôi đưa cô về, chẳng phải sáng


XtGem Forum catalog