
Đừng khóc nữa! Lên phòng tớ đã, nếu để ba mẹ tớ quay về thấy thì khó giải thích đấy!" Lý Quân Nghi dứt lời, lập tức lôi cô đến phòng của mình.
Đóng cửa phòng, Diệp Nhi Linh vẫn còn lã chã nước mắt, tựa như không có ý định giải thích.
Lý Quân Nghi vội vàng đưa đến hộp giấy mềm, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đừng khóc nữa! chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ô. . . . . . Tớ. . . . . ." Diệp Nhi Linh thật sự không biết mở miệng thế nào, vừa nghĩ tới chuyện Diêm Vệ làm như vậy với cô, cô không nhịn được muốn khóc.
"Được rồi! Vậy để tớ đoán được không?" Lý Quân Nghi bất đắc dĩ trợn trừng mắt, lại nói: "Tám phần là do chú cậu phải không?"
Đúng chính xác, Diệp Nhi Linh gật đầu một cái.
"Anh ta đánh cậu?" Vừa đoán cô vừa kiểm tra Nhi Linh kĩ lưỡng.
"Không có. . . . . .chú ây không đánh tớ. . . . . ."
"Thế sao cậu khóc như vậy?"
"Nhưng chú ây. . . . . ." Nên nói như thế nào đây!
Cô khóc là vì tức giận, cô giận anh chỉ vì không cho cô đi mà làm ra loại chuyện đó, đồng thời cô cũng giận chính mình, tại sao có thể không biết xấu hổ mà hưởng ứng động tác của anh!
"Được rồi! đừng khóc!" Lý Quân Nghi vội vàng chùi nước mắt giúp cô.
"Nói tóm lại, thì cậu với anh ta gây gỗ hả?"
"Ừ. . . . . ."
"Là vì chuyện đi biệt thự ư?"
"Ừ. . . . . . Cũng coi là thế đi. . . . . ."
"Thật ra thì tớ cũng rất hối hận khi đến nhà cậu, kết quả hại cậu gây sự với chú. . . . . ."
"Không nên nói thế, các cậu có ý tốt mà thôi, tại chú tớ quá đáng. . . . . ."
"Còn không phải do tên đầu heo Giang Quân Ngạn kia làm hại à! Tự nhiên lại nói những lời kia! Chú cậu dĩ nhiên bị cậu ta chọc giận!"
"Quân Ngạn cũng vô ý mà thôi . . . . . ."
"Nhưng mà chúng tớ cũng bị chú cậu làm giật mình! Không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra những lời kia, thật khiến người khác có ý nghĩ kì quái. . . . . ."
Nói đến chỗ đau, Diệp Nhi Linh không khỏi ảm hạ nhắm mắt, "Chẳng qua là chú muốn ngăn cản mà thôi. . . . . . Đừng suy nghĩ quá nhiều. . . . . ."
"Thì đó! Thế cậu thì sao? Ngày mai trở về à?"
"Tớ. . . . . . Tớ không biết. . . . . ." Cô cần một ít thời gian để suy nghĩ về quan hệ giữa chú và mình, chuyện đã xảy ra tối nay quá kỳ quái. . . . . .
"Cũng đúng, trở về mà chạm mặt nhau cũng rất lúng túng!" Lý Quân Nghi gật đầu một cái, đơn thuần cho rằng bạn mình chỉ là ở giận dỗi.
"Ừ. . . . . ."
"Không thì mấy ngày này cậu ở nhà tớ, Chủ nhật có thể cùng bọn tớ đi biệt thự chơi, đợi đến khi cậu nghĩ thông suốt, rồi trở cũng tốt!"
"Như vậy. . . . . . Có được hay không?"
"Có cái gì không được chứ? Ba mẹ tớ cũng rất vui khi gặp cậu mà!"
"Cám ơn cậu! Quân Nghi. . . . . ." Nếu như không có người bạn này, cô thật không biết nên tìm ai.
"Được rồi, được rồi! Đừng cám ơn tớ, nín khóc là đủ rồi!"
"Ừ. . . . . ." Cô vội vã lau nước mắt, nặn ra nụ cười tươi tắn .
☆ ☆ ☆
"Sao?" Ôm cô gái nhỏ, Diêm La hỏi, đối tượng của câu hỏi dĩ nhiên là tòa “Núi băng” trước mắt này.
Không sai! Chính là núi băng!
Dù vẫn tôn kính anh giống như trước kia, nhưng trước kia chỉ là khối băng nhỏ, bây giờ thì sắc mặt lại lạnh lùng, cả người tản mát ra hơi thở còn lạnh lẻo hơn so với Địa Ngục, không phải núi băng thì là cái gì?
"Sao là sao? Anh muốn nghe chuyện công ty à?"
"chuyện về công ty tôi mới nghe xong cách đây ba phút, không muốn nghe thêm lần nữa."
"Vậy anh hỏi . . . . ."
"Nét mặt của cậu thật đúng là hiếm thấy. . . . . . Thú vị!"
Coi như bọn họ không biết nhau từ trong bụng mẹ, nhưng dầu gì cũng quen nhau hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt này của Diêm Vệ.
"Thú vị gì?" Diêm Vệ cau mày. tâm tình hiện tại của anh đang thảm đến cực điểm, giờ lại còn dùng từ này để hình dung nữa chứ.
"Đầu tiên là cô đơn, sau thì như đưa đám, cuối cùng lại tới phiền muộn, có chuyện sao?"
"Không!"
"đừng nói dối."
"Hừ! ."
"Cô ấy đâu?" Nhân vật mấu chốt là ai thì anh không cần nói rõ ra.
"Đi."
"À. . . . . ." Nguyên lai là mặt trời rời bỏ dãy núi.
Lúc này, Diêm Vệ cư nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Xem ra tôi đã làm quá."
"Không phải nói là đợi sao?"
"Kế hoạch vĩnh viễn không thể cố định được. Không phải sao?"
"Đúng thế. Vậy cậu định buông tay như vậy ư?"
Trả lời Diêm La chính là hừ lạnh một tiếng.
"Vậy làm sao bây giờ? Chờ đợi trong khổ sở?"
"Cô ấy sẽ quay về!"
"Vậy thì cậu nên cầu nguyện là cô ấy không phải quay về để thu dọn đồ."
Nhìn Diêm La một cái, Diêm Vệ mới rời đi.
*****
Chủ nhật, sau nửa giờ đi xe, đoàn người Diệp Nhi Linh rốt cục đi đến ngôi biệt thự của nhà Giang Quân Ngạn.
Vừa xuống xe, chỉ nghe thấy Lý Quân Nghi chạy về phía núi, hét to.
"Nhi Linh, cùng hét nào!"
"Không cần, cậu cứ hét đi rồi."
"Trời ạ! Cậu đừng nhớ đến gã kia nữa!"
"Tớ nào có. . . . . ." Cô phản bác, nhưng gương mặt lại chột dạ, cho dù ai cũng nhìn ra được.
Nhưng sao cô không nhớ được cơ chứ? Đây lần đầu tiên cô rời nhà khi cô bắt đầu ở chung với anh, tại sao anh không tới tìm cô? Phảng phất như chuyện cô rời đi chẳng chút ảnh hưởng gì đến anh.
“Này! Bảo cậu đừng nghĩ, cậu lại nghĩ à!" Lý Quân Nghi ép hai gò má cô lại.
"A! Thật là đau!"
"Được rồi! Đừng hành hạ cô ấy nữa!" Triệu Lợi vội vàng