
anh ta ra cửa mới cần anh bên cạnh, với lại thân thủ của Minh chủ cũng không kém anh mấy đâu, tự vệ rất dư dả.” Diêm Vệ cười đáp.
“A? Minh Chủ rất lợi hại phải không? Thế vợ Minh Chủ đâu? Có phải giống nữ trung hào kiệt trong tiểu thuyết kiếm hiệp không?” Cô tò mò trừng lớn mắt hỏi.
Diêm Vệ nghe vậy, không khỏi cười lên, “Vợ Minh Chủ có phải nữ trung hào kiệt thì anh không biết, nhưng mà bây giờ cô có một bé gái rất được anh ta cưng chiều đó!”
“Bé gái?” Diệp Nhi Linh không hiểu.
“Đi thôi! Đi vào thì em sẽ hiểu.” Diêm Vệ nhẹ nhàng nắm tay của cô đi vào một cánh cửa.
*****
Sau khi bước qua cửa, một đại sảnh tráng lệ được lát hoàn toàn bằng đá cẩm thạch, nhưng mà, trừ người đàn ông và một cô gái nhỏ ngồi ở vị trí cao nhất, cũng chưa thấy ai khác, cả căn phòng càng lộ vẻ trống trải.
“Tới rồi?” gã đàn ông tuấn mỹ nhìn hai người Diêm Vệ nói.
Mặc dù khuôn mặt anh tuấn tà khí không có một nụ cười, nhưng Diệp Nhi Linh có thể cảm nhận được anh ta không có sự bài xích về việc xuất hiện của mình.
Không nghĩ tới còn có người nhìn được hơn cả Diêm Vệ! Hơn nữa cái khí thế vương giả trời sinh thật đúng là không thể bỏ qua, không có người nào thích hợp với khí đó hơn anh ta!
Nhưng mà, người khiến cô tò mò nhất là cô gái nhỏ được anh ta ôm trong ngực, khuôn mặt xinh xắn, tóc dài thả tự nhiên đến ngang eo, hơn nữa làn da trắng hồng thật là dể thương!
Chẳng lẽ cô chính là “bé gái” trong miệng Diêm Vệ? Vợ Tương lai của Minh chủ?
Không thể nào? ! Bé còn nhỏ như vậy mà!
“Ừ!” Diêm Vệ gật đầu một cái, cầm chặt tay mềm mại của cô, sau đó nói: “Cô ấy là Nhi Linh, là vợ tương lai của tôi.” Nói xong, anh cười nhìn Diệp Nhi Linh bên cạnh, còn cô lại là đỏ bừng mặt, không biết làm thế nào cho phải.
Diêm La ôm cô gái nhỏ, ánh mắt có thâm ý khác nhìn hai người, tựa hồ đối với việc Diêm Vệ giới thiệu rất hài lòng, sau đó lại hỏi: “Chuyện điều tra thế nào rồi?”
Nói đến công việc, Diêm Vệ lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng là có chuyện bọn người đó gây bất lợi với chúng ta, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ động tác gì, hiện tại rất khó đoán trước được điều gì, mà chúng ta cũng không được ra tay trước.”
Nhìn Diêm Vệ một chút, gương mặt Diêm La vô vị, “Ừ! Đúng vậy, việc nàu cứ đến đó đã!”
“Nhưng mà, cũng có lời đồn ràng bọn họ có quen biết người của Diêm Minh, có lẽ có nội gián.”
“Nội gián? Ở đây, trừ tôi ra, cũng chỉ còn lại có Diêm Lệ và Diên Tuấn, còn có ba con quỷ nhỏ nữa, nếu như những thành viên khác thật sự là nội gián thì cũng không tiếp cận được tôi, đừng lo lắng.”
“Có phải hay không là. . . . . .” Diêm Vệ nhìn bé gái kia một cái, ngụ ý hết sức rõ ràng. Vạn nhất cha của cô vẫn có vây cánh trong Diêm Minh, có thể tùy lúc trả thù, đó cũng chuyện có thể xảy ra. Mặc dù trẻ con không có tội, nhưng thân phận của cô như vậy, rất dễ cho những kẻ có ý xấu lợi dụng thao túng, cho dù bây giờ không có, nhưng tương lai chưa chắc sẽ không, huống chi bây giờ cô còn là thân cận nhất của Diêm La.
“Cậu có thể nghi ngờ đứa bé sáu tuổi sao?” Diêm La cười lạnh nói, hình như không vui khi nghe anh nói thế.
“Cô ta mới sáu tuổi, tất nhiên không thể nào hiểu rõ tất cả ân oán. Nhưng nếu bị người lợi dụng, tôi sợ là tương lai sẽ cố một ngày. . . . . .” Lời nói tiếp theo dù anh không nói thì Diêm La cũng hiểu được.
“Em sẽ phản bội tôi sao?” Diêm La cầm lấy cằm của cô bé, tà mị cười nói: “Tôi lại muốn nhìn cách báo thù của con nít đấy!”
“Đau đau. . . . . .” Cô gái nhỏ nức nở nghẹn ngào kêu đau, nước mắt lăn xuống hai gò má.
lúc này Diêm La mới buông tay ra, không có dỗ dành cũng không trách mắng, chẳng qua là ôm cô vào trong ngực, việc làm này lại có thể thành công khiến cô bé ngừng khóc.
Một màn này khiến Diệp Nhi Linh phải trợn mắt hốc mồm. Gã đàn ông to lớn này đang ôm cô gái bé ấy, thấy thế nào cũng không hợp với lẽ thường. . . . . .
Cô len lén nhìn Diêm Vệ, phát hiện anh không có phản ứng với hình ảnh kì lạ trước mắt, tám phần là đã quen rồi.
“Thế nào?” Diêm Vệ bắt quả tang cô liếc trộm, buồn cười hỏi.
“Không có! Em có thể dạo chơi xung quanh không? Các anh từ từ tán gẫu!” Cô vội vã khoát khoát tay, mượn cớ muốn rời khỏi.
“Ừ, chớ lạc đường.”
“Sẽ không, em sẽ trở lại tìm anh.” Diệp Nhi Linh mỉm cười, nhanh chóng chạy ra cửa.
“Cô ấy hình như rất sợ tôi?” Diêm La cười hỏi.
“Ai không sợ anh?” Diêm Vệ hỏi ngược lại, sau đó nhìn nhau cười.
Diệp Nhi Linh giống như đang lẩn trốn, sau khi ra khỏi đai sảnh, liền một mình đi dọc theo hành lang vòng tròn, nhưng mà mỗi cánh cửa đều được cài mật mã, không thể nào vào trong, nên cô chỉ có thể đi vào vườn hoa ở chính giữa.
Cô không biết được cái vườn hoa này rốt cuộc rộng bao nhiêu, chỉ cảm thấy chân của cô khá mỏi, căn bản không thể đi tiếp được, đành dừng lại chiêm ngưỡng cảnh đẹp xung quanh.
Đang lúc cô đang muốn trở về tìm Diêm Vệ, thì cô lại nhìn thấy một cặp song sinh dễ thương gần bụi hoa hồng.
“Hi!” Cô chào hỏi hai bé.
“Chào chị!”
Hai đứa trẻ nở nụ cười giống nhau như đúc.
“Chào chị! em là Hướng Dương Hi, còn nó là em song sinh Hướng Dương diễm của em.”
Cô bé mũm mĩm ăn mặ