
inh học viện <Ách, nghe như
diễn văn ý nhờ!> thì cái này là điều-trên-cả-bình-thường!
Giờ kiểm tra, Đình Phong tiêu sái cầm bút lên, liếc mắt qua cái “vèo vèo” xong bài, nộp cho thầy/cô giáo rồi không chỉ bật nhạc mà còn để chế độ to nhất, không thèm cắm tai nghe thản nhiên để loa
ngoài, vô tư làm phiền đến sự tập trung của những học sinh khác, mà cũng chẳng ai dám hé môi than nửa lời. 3 hoàng tử khác cũng đã làm xong bài
từ lâu nên chẳng để tâm, ai làm việc người nấy, nghe nhạc, chat, lướt
web, nhắn tin không coi đây là giờ kiểm tra. Các giáo viên thực ra cũng
muốn lấy bài kiểm tra điểm kém ra để nhân đó trách phạt luôn một thể
nhưng khổ nỗi có lấy kính hiển vi ra soi cũng không thấy chút lỗi sai
nào nên đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, chỉ mong chờ đến ngày cả 4 người
tốt nghiệp.
Nhưng có phá bĩnh thế nào đi nữa thì trong lòng tất cả các girl thì 4 hoàng tử vẫn là cao quý nhất! Giỏi giang nhất!
Những trận bóng rổ có mặt 4 chàng trai người đông không kể siết lại còn chủ yếu là girl! Xem trận đấu mà chẳng nhìn bóng toàn
nhìn mỹ nam. 4 người cũng phải cố gắng lắm mới chịu đựng nổi những ánh
mắt như muốn “ăn tươi nuốt sống” đó, những cái miệng nhỏ đầy nước miếng
ra.
(cái) đi qua còn phải dừng lại mà nhỏ nước miếng, chằm chằm nhìn vào
body của 4 người thì cũng đủ biết mức độ sát thương của 4 mỹ nam cao đến thế nào!
Nên nói chung, 4 người coi việc học hành chẳng thú vị
bằng việc ngủ. Bất quá là vì chán chẳng có gì làm nên đi học mà thôi.
Thế mà 4 người vẫn đứng đầu học viện quả là “Super man”
Nguyên Nhược đang chúi đầu đọc truyện thì bị Đình Phong hét vào tai:
_ Ngồi đấy mà đọc truyện à, đi mua thuốc cho 3 người họ mau lên!!
Nguyên Nhược ngồi bật dậy, bịt hai tai hét lại:
_ Sao tôi phải đi mua? Sao không kêu …người hầu đi mua
ấy… - nói đến 2 từ “người hầu”, Nguyên Nhược ủ rũ cúi đầu. Đình Phong
thì đắc ý cười hỉ hả.
Sau khi thay đồ, Nguyên Nhược đi vào phòng Đình Phong, nhảy lên giường kéo kéo góc áo cậu:
_ Nè, đi cùng tôi mua thuốc đi…
Đình Phong không thèm ngước lên nói:
_ Đi một mình đi, cô có phải là trẻ con đâu?
_ Đi với tôi đi ~ Bảo tôi là trẻ con cũng được, đi với tôi!
Nguyên Nhược liên tục nài nỉ, nỗi ám ảnh ngày trước
thực ra vẫn còn in đậm trong cô. Sau một hồi nài nỉ van xin suốt 20 phút (thực ra là lải nhải) Đình Phong đã phải đầu hàng. Đình Phong định đi
ra gara lấy xe nhưng Nguyên Nhược ngăn lại, nói:
_ Trời ạ, đi vào chỗ đông đúc như thế đi ôtô khác gì anh muốn tắm nắng miễn phí suốt mấy tiếng đồng hồ?
_ Thế chẳng lẽ cô bảo tôi đi bộ chắc?
Nguyên Nhược tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng “giả tạo”:
_ Ủa? Sao anh biết hay vậy?
Đình Phong đành hậm hực đi cùng Nguyên Nhược ra khu
phố Long Steve đông đúc. Nhìn vẻ mặt 2 người thật khác nhau. 1 người thì vui phơi phới 1 người thì nặng nề ánh mắt như muốn nói: “Ai đến gần ta
là chết!!!” Nhưng người đi đường hơi đâu mà để ý đến vẻ mặt của từng
người chứ? Đám đông chen lấn xô đẩy làm người có tâm trạng vô cùng vui
vẻ là Nguyên Nhược cũng bắt đầu bực bội. Nguyên Nhược quay đầu lại nói
với Đình Phong:
_ Anh có thuộc đường ở đây không vậy?
Nhưng khi quay lại thì cô chẳng còn thấy Đình Phong đâu nữa. Cô vô cùng hoảng hốt dáo dác nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cậu
ta đâu cả mà người này cứ xô người kia làm cô chẳng có khe hở nào mà
thoát ra cả. Những kí ức không hay hồi trước bắt đàu làm cô hoảng sợ.
Nguyên Nhược không chút sợ hãi khi một mình đối đầu với 50 sát thủ
nhưng lại sợ đi mua thuốc 1 mình chỉ vì cái hồi ức đáng sợ năm ấy. Cô ôm đầu chỉ chực hét lên, mắt đã rơm rớm nước mắt. Đột nhiên cô thấy có ai
đó bám vào áo mình, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc phả vào mặt cô, cô quay
ra thì thấy khuôn măt đang đẫm mồ hôi của Đình Phong. Ánh nắng vàng vọt
chiếu xuống mái tóc và gương mặt của Đình Phong như một vị thiên sứ có
đôi cánh màu đen đã hạ thế vậy.
_ Cô đi đứng kiểu gì thế hả? Có phải trẻ con nữa đâu mà còn đi lạc thế hả? …Cô…cô khóc à? Sao phải khóc? – rồi chủ nhân của
giọng nói nam tính ấy bối rối đưa tay lên định lau nước mắt cho cô nhưng không hiểu sao nước mắt cảu cô cứ mãi tuôn chẳng ngừng lại được…
_ Nè, cô sao thế hả? Tôi nói đùa thôi sao đến mức phải
khóc chứ? Nè… Tôi xin lỗi, được chưa? …Làm ơn đi…Tôi ghét thấy con gái
khóc lắm. – Đình Phong bối rối không biết làm thế nào để Nguyên Nhược
ngừng khóc.
Đột nhiên cô ôm chầm lấy Đình Phong rồi òa khóc nức nở
như chưa bao giờ được khóc làm cậu ngượng ngập mặt đỏ bừng nhưng không
nỡ đẩy cô ra đành lấy tay vỗ nhẹ lên lưng cô nói khẽ:
_ Được rồi mà… Ổn rồi…
Cậu không biết cô khóc vì điều gì nhưng sự quan tâm đó
cảu cậu cũng khiến cô cảm động lắm rồi. Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự ấm áp, quan tâm của người khác dành cho cô như thế. Ngày trước, cô
khóc vì đau khổ, vì hận thù, nhưng bây giờ cô đã có thể khóc vì bản
thân, khóc vì hạnh phúc…
*** Tối, sau khi mua thuốc xong…
Đình Phong định b