
ừa rồi.
Xong xuôi, cô chải lại tóc, mái tóc đen xuôn mượt ôm
trọn lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Cô thoa ít son dưỡng, cô khẽ
cười thầm :"Nếu mấy gã 'hoàng tử' đó mà thích ta thì sao ta? Ta sẽ hành hạ hắn cho xem~ Ha ha"
Rồi cô bước xuống cầu thang, vào phòng ăn nơi có 4 hoàng tử đang yên vị trên chiếc ghế da... Cánh cửa phòng ăn nhẹ nhàng mở ra, một cô gái bước vào nói với 4 hoàng tử đang ngồi rất thoải mái:
_ Xin chào, tôi là Nguyên Nhược!
Rồi Nguyên Nhược dùng tay khẽ vuốt tóc, môi nở nụ cười
hình bán nguyệt có độ sát thương gần bằng bom nguyên tử. Nhưng đáp lại
chỉ là những cái nhìn hờ hững / thú vị, chấm hết. Cô vô cùng căm tức
nói với chàng hoàng tử đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang ( hừm, uống
rượu trước tuổi à) :
_ Anh phải giới thiệu mọi người với tôi mới phải phép chứ?
Đình Phong đặt ly rượu xuống, nhếch nhếch môi, rồi chỉ tay vào cô nói với 3 người con trai còn lại:
_ Đây là người hầu mới của chúng ta!
Nguyên Nhược sau một hồi tức muốn ói máu thì cười gượng nói:
_ Chỉ thế thôi sao? Anh phải giới thiệu họ cho tôi chứ?
Đình Phong nhếch nhếch môi lần 2, nói:
_ Tôi chưa nghe chủ chào người hầu bao giờ!
Nguyên Nhược nghiến răng kèn kẹt nói:
_ Ồ! Phải rồi, ông chủ thúi, ông nên bỏ ngay ly rượu đi!
_ Vì sao tôi phải nghe cô? (>-o)
_ Người hầu phải có trách nhiệm chăm sóc ông chủ mà,
phải không? - Vừa dứt lời, Nguyên Nhược dùng "vô ảnh cước" đá bay ly
rượu của Đình Phong ra góc phòng vỡ tan, để lại những khuôn mặt có mắt
chữ A, mồm chữ O.
Rôi một tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng, rồi một chàng trai bước ra, nở nụ cười toả nắng với Nguyên Nhược:
_ Chào em! Em rất thú vị đấy! Tôi là Lôi Vũ, hân hạnh được làm quen!
Rồi Lôi Vũ nắm bàn tay của Nguyên Nhược, rồi nhẹ nhàng
hôn lên đó. Khoảnh khắc đó, nhịp tim của Nguyên Nhược lệch mất 1 giấy,
đủ để khiến cô thẫn thờ.
Một giọng nói ngây thơ vang lên:
_ Lôi Vũ! Anh hư quá đi! Giành quyền "hun" cô ấy trước em rồi!
Rôi một cậu nhóc cao tầm 1m55 chạy ra chỗ Nguyên Nhược, kiễng chân hôn lên má cô một cái đánh "chụt".
Mặt Nguyên Nhược đỏ như gấc chín, Lôi Vũ xoa xoa đầu cậu nhóc ấy, nói:
_ Sun, ngoan, em làm cô ấy xấu hổ rồi~
Rồi anh quay ra nói với Nguyên Nhược:
_ Em đừng giận, Sun mới 15 tuổi thôi, nó ngây thơ lắm!
Nguyên Nhược gật gật đầu như một cái máy, rồi cô thất thần hướng ánh mắt ra cửa sổ, nơi có vị hoàng tử thứ 4 đang đứng... Có bao giờ bạn thấy có thiên sứ lai ác quỷ chưa? Nếu bạn cũng như Nguyên Nhược - chưa từng thấy thì giờ bạn sẽ không biết cô ấy đã ngạc nhiên/ thất thần đến mức nào khi đứng trước mặt vị hoàng tử
thứ 4 này. Cô nhìn chằm chằm vào người này, ngắm kĩ càng đến mức xuất
thần, chỉ còn chưa chảy nước miếng thôi (tởm quá đi!!). Nhưng cũng phải kể đến mức độ điển trai của chàng nha! Mái tóc bạch kim bay bay, càng
thêm rực rỡ dưới ánh nắng, khuôn mặt baby kute không thể tả! Đặc biệt
nhất vẫn là đôi mắt, một bên màu lam, một bên màu xanh nước biển nhạt.
Nhưng điều quan trọng của thời đại là người con trai này đang cười, một nụ cười có vẻ rất tươi tắn, rực rỡ, nhưng sao Nguyên Nhược thấy có vẻ
như còn có phần "sát khí" lởn vởn xung quanh. Nhưng cũng phải nói
thêm, người con trai kia bị Nguyên nhược nhìn đến ngứa ngáy khắp người, còn 3 chàng hoàng tử tội nghiệp thì vô cùng
mắt vô cùng "trìu mến" nhìn bạn mình. Chàng hoàng tử thứ 4 nhận được
những ánh mắt "chứa chan tình yêu tha thiết" của các bạn mình mà toát
mồ hôi hột, gượng cười nói với Nguyên Nhược:
_ Mặt tôi có dính nhọ hay sao?
Nguyên Nhược giật nảy mình, mặt đỏ như gấc chín, lúng búng nói:
_ À ... vâng...à....không có gì đâu ạ!
Điều này càng làm cho 3 chàng hoàng tử còn lại sôi máu
khi lần đầu thấy một Nguyên Nhược "nữ tính" thế này, mà lại là với
người khác! Nguyên Nhược mặt mày vẫn còn đỏ, nhỏ giọng nói:
_ Xin lỗi!
Mặc dù "rất có vấn đề" nhưng anh chàng vẫn lịch sự nói:
_ Không sao! Mà bạn là ai? Tôi chưa thấy bạn bao giờ?
Nguyên Nhược nghe mà lòng chùng xuống, cô nghĩ: "Hoá ra từ nãy đến giờ anh ấy không hề để ý đến mình?"
Cô nói:
_ Em là Nguyên Nhược, người hầu mới của các anh!
_ À, ra vậy. Ừm, tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lạc Đăng, rất vui được làm quen với em! - Rồi anh đưa tay ra, khẽ mỉm cười.
Nguyên Nhược lúng túng đưa tay ra bắt lấy tay anh, giọng đầy vẻ thẹn
thùng:
_ Em...em cũng vậy!
Cả hai cứ cười cười nói nói, không hề cảm nhận đươc
trong tâm hồn của 3 chàng trai còn lại, có những con mãnh thú đang vô
cùng sôi máu trước cảnh tượng "rất ngứa mắt" này... Căn bản là bữa sáng của 4 hoàng tử diễn ra thì có đến 3
hoàng tử uống đến mấy bình dấm chua rồi, mặt đỏ bừng bừng đầy phẫn nộ,
lao vào tấn công món ăn trên bàn như có thù oán với chúng từ kiếp trước vậy. Đôi khi, những tiếng cười khúc khích rồi má đỏ thẹn thùng của
Nguyên Nhược do chàng trai mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy gây ra khiến cả
căn phòng vốn đang mát lạnh nhờ điều hoà ở mức 18 độ giờ đột nhiên nhiệt độ trong phòng lại tăng lên thành 40 độ do 3 chàng hoàng tử tội nghiệp gây ra. Nhưng nóng đến thế mà cũng chỉ có mấy chàn