
vỡ vụn theo thời gian khi ta phải đối mặt với cuộc sống
thực tế khắc nghiệt, để rồi nhận ra cuộc sống không giống như trong
những giấc mơ thần tiên. Và khi đã nhận trọn vẹn mặt trái của cuộc sống
rồi, ta mới biết không nơi nào bình yên bằng chính quê hương mình, nơi
nuôi ta lớn lên, nơi có vòng tay ấm áp của cha mẹ luôn sẵn sàng chào đón dù ta có phạm phải những sai lầm lớn thế nào đi nữa.
Tôi lẩm nhẩm hái bài “Quê hương” của Đỗ Trung Quân mà đã lâu rồi không được nghe, tự dưng thấy yêu quê mình đến lạ.
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông…”
“Chị! Chị đang hát đấy à? Hát to lên em nghe với.” Tuyên quay lại ngó tôi một cái, nó đang cười bà chị của nó.
“Thôi đi, tại tự dưng nhớ lại mấy chuyện hồi còn nhỏ. Năm nay quê mình
được mùa quá nhỉ! Nhà nào lúa cũng trĩu hạt.” Tôi đổi chủ đề để khỏi bị
nó trêu.
“Trời! Em thấy năm nào cũng như năm nào, chẳng để ý.” Nói rồi, nó vòng
tay lái rẽ lên đường lớn, cánh đồng lúa bát ngát đã ở lại phía sau lưng. Tôi chỉ tay về phía ngôi nhà có biển hiệu màu đỏ to tướng “sửa chữa xe
đạp, xe máy” và bảo Tuyên dừng lại. Nó phanh kít một cái, làm tôi dúi
đầu vào lưng nó, tôi đánh lên lưng Tuyên, miệng lẩm bẩm mắng vài câu. Nó chỉ cười cười rồi đạp xe đi luôn. Em trai tôi từ nhỏ đã thích trêu chọc bà chị này, rất nghịch ngợm nhưng chẳng khi nào tôi giận được nó cả.
Vào xưởng sửa xe của chú Liêm lấy xe, tôi đi làm ngay, cũng chẳng còn
sớm sủa gì nữa. Tôi làm ở khoa sản, ngày nào cũng nghe tiếng trẻ con
khóc, tiếng phụ nữ kêu gào trong phòng sinh, có lúc bận đến không ngẩng
mặt lên được chứ đừng nói là có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.
Tôi đi một vòng qua các phòng bệnh xem có ai cần gì không, vừa ngồi
xuống bàn nghỉ ngơi uống cốc nước thì chị Hoài bưng khay thuốc đặt lên
bàn rồi huých vai tôi: “Nhìn kìa! Mới có tí tuổi đầu đã đi phá thai. Trẻ con bây giờ càng ngày càng hư.” Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng chị Hoài. Một cô bé khoảng 15, 16 tuổi mặt mũi bơ phờ, trắng bệch đang đứng dựa
vào bờ tường. Những trường hợp thế này không còn là hiếm nhưng người ta
vẫn nhìn bằng ánh mắt ái ngại. Tôi không biết nên trách những cô gái trẻ không biết bảo vệ mình kia hay trách những kẻ vô lương tâm vứt bỏ họ,
chỉ thương cho những sinh linh còn chưa thành hình trong bụng mẹ đã bị
người ta nhẫn tâm gạt đi. Làm việc ở bệnh viện mới thấy nhiều cảnh tượng thương tâm, không chỉ những đứa trẻ chưa ra đời đã bị phá bỏ mà cả
những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ chúng bỏ rơi. Những người mẹ thì luôn có lý do chính đáng của riêng mình, nhưng tôi tin những đứa con bé bỏng của họ dù còn ở trần gian hay trên thiên đường đều sẽ tha thứ cho mẹ
chúng.
Tôi thở dài: “Bọn trẻ bây giờ bị ảnh hưởng bởi lối sống mới, gia đình
lại không biết cách giáo dục cho tốt, không biết tự chịu trách nhiệm
việc mình làm.”
“Nếu chị có con gái như vậy, chị sẽ đánh chết nó. Thật không chịu nổi.”
Chị Hoài luôn thấy bức xúc khi chứng kiến những chuyện như thế này. Thật ra những người mẹ vô lương tâm nói là nhiều thì không phải nhiều, nói
là ít thì cũng không phải con số nhỏ. Cũng phải nhìn vào mặt khác, có
những đứa trẻ vừa chào đời đã chết, có đứa bị bệnh tật bẩm sinh, những
người mẹ chứng kiến đứa con mình sinh ra như vậy đã khóc đến chết đi
sống lại. Tôi cũng làm mẹ, tôi rất hiểu tâm trạng đó, con đau thì mẹ
cũng đau, con khóc thì mẹ cũng khóc.
“Một người mẹ tốt là một người vừa làm mẹ vừa làm bạn thân nhất của con
mình. Khi nó đến tuổi muốn cất cánh bay, chúng ta không thể gông kìm nó
đâu chị, nó sẽ bị thương. Mình phải dạy nó cách xuất phát sao cho an
toàn.” Tôi nhẹ nhàng nói quan điểm của mình cho chị nghe.
Chị nghiêng đầu nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên lắm: “Ái chà! Cô em tôi hôm
nay như bác sĩ tâm lý ấy. Thảo nào thằng Bo nhà em đáng yêu như vậy. Em
cũng nên tìm một người cha cho nó, nó sẽ sớm nhận ra sự khác biệt giữa
nó và chúng bạn xung quanh.”
Tôi chỉ cười, một nụ cười quen thuộc khi ai đó nhắc đến điều này. Dĩ
nhiên là tôi biết nó sẽ sớm nhận ra nhưng tôi không sợ khi phải đối mặt
với điều đó.
Chị Hoài đứng dậy, vỗ vai tôi: “Người hâm mộ em đã đến.”
Tôi quay ra nhìn, quả nhiên từ xa anh chàng bác sĩ hiền lành khoa thần
kinh đang đi đến. Anh nổi tiếng là người tốt tính, sống phóng khoáng
nhưng số phận cũng chẳng được như ý. Anh đã phải từ bỏ cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm cùng một đứa con trai nhỏ vì vợ anh ngoại tình, anh cũng rất
muốn níu giữ mái ấm nhưng giữ làm sao nổi khi người phụ nữ đã vô tình.
Giờ thì vợ và con trai anh đã yên ấm bên người đàn ông khác, còn anh vẫn một mình. Anh rất quý con trai tôi, có lẽ thằng bé làm anh nhớ đến con
trai anh. Mọi người đều nói tôi nên mở lòng với anh, tôi cũng biết anh
rất tốt với hai mẹ con tôi nhưng tôi luôn có cảm giác không xứng với
anh. Tôi đưa tay lên vẫy: “Anh Trí, qua đây uống nước.” Tôi rót chén nước chè đưa cho anh. Anh ngồi xuống, đón lấy