
Diệp Giai kinh nghi lại lần nữa đánh giá Morgan tiên
sinh, hắn thoạt nhìn rõ ràng chính là người Tây phương, cư nhiên là cha của Lâm Duyệt? Há miệng thở dốc: “Tôi… Tôi không nhớ rõ.”
Cô cho rằng bản thân mình không nên tại đây dưới tình
huống này nói ra chuyện thực về Lâm Duyệt, bằng không chỉ biết đem
sự tình khiến cho càng thêm phức tạp. Nhưng là, cô có thể cảm giác được đến,
Mạc Lặc Nghị Phàm đã bắt đầu hoài nghi cô!
Đúng vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là đang hoài nghi thân
phận của cô, nhưng là hoài nghi vẫn là hoài nghi, Lâm Duyệt quả thật là
mất trí nhớ, không nhớ rõ hắn, hết thảy, lại có vẻ chân thật như vậy!
Y Xuyên Chính Hùng nhấc chân, hung hăng đá vào trên vai
Morgan tiên sinh, nổi giận mắng: “Lão già kia, nếu còn muốn không nghiên cứu ra
thuốc giải, không chỉ có con gai sông phải chết, ông cũng phải chết. !”
“Tôi nghĩ không ra… Đã quên…” Morgan tiên sinh nhẹ nhàng mà
phe phẩy đầu thấp giọng lẩm bẩm, người Sơn Khẩu Tổ càng là buộc ông, ông lại càng là nghĩ không ra, hai năm trước ông vất vả nghiên cứu ra vật
phẩm lại bị người của gia tộc Dĩ Mã Lợi La cướp đi.
“Bất quá may mắn là, phương thức phối trộn đã lấy được rồi.”
Y Xuyên Chính Hùng dùng ngón cái vuốt ve chiếc hòm trân quý, âm thanh lạnh lùng
nói: “Chỉ cần Cameron tiên sinh nguyện ý đem mật mã nói ra, Sơn Khẩu Tổ chúng tôi sẽ nể mặt mũi Lâm tiên sinh mà cho các người một con đường
sống, bằng không…”
“Tôi căn bản là không có mật mã.” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không
chút thay đổi đánh gãy lời nói của hắn: “Bởi vậy ông không cần lại
phí lời.”
Y Xuyên Chính Hùng bị hắn nhắc nhở, khẽ động khóe môi cắn
răng nói: “Xem ra ngài là không muốn cứu tính mệnh của quý phu nhân.”
Nói xong âm lãnh nở nụ cười, hướng thủ hạ phía sau nói: “Đem Cameron tiên
sinh mang đi ra ngoài, ta lo lắng ngài ấy tận mắt thấy bản thân phu nhân
chết , sẽ không chịu nổi đả kích.”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Morgan tiên sinh bị dọa đến mức ống
quần giữ chặt Mạc Lặc Nghị Phàm, vội vàng mở miệng nói: “Không! Cameron tiên
sinh! Cytheria đã bị mắc bệnh này 2 năm, cho dù có thuốc kéo dài cũng không thể
quá được 3 năm. Nếu không có uống thuốc, nhiều nhất là ba ngày toàn thân sẽ
thối rữa ra mà chểt…”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có mật mã.” mặt Mạc Lặc Nghị
Phàm âm trầm nhắc lại , trong lòng sớm đã bị dọa đến run rẩy không thôi. Nếu
Lâm Duyệt thật sự bị loại bệnh này, như vậy? Hắn có thể làm sao bây giờ?
Bất quá, trước mắt tựa hồ hẳn là nên suy nghĩ thoát thân cái
đã, lời nói của Y Xuyên Chính Hùng căn bản không thể tin, cho dù có mật
mã, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không tin tưởng theo lời nói mà thả bản
thân mình.
“Như vậy, ta chỉ có thể sử thủ đoạn dụng cưỡng chế mở ra nó.”
Y Xuyên Chính Hùng âm trầm nở nụ cười, coi như là không tin lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, mang ý cười xoay người hướng cửa phòng ngủ đi đến.
Hắn mới vừa đi ra, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Morgan liền bị vài
tên nam tử có mang vũ khí áp giải đi ra ngoài. Diệp Giai hoảng loạn, lo
lắng từ trên giường nhảy xuống tới, hướng về phía bóng dáng Mạc Lặc Nghị Phàm
kêu lên: “Nghị ca ca… Anh phải cẩn thận, không cần phải xen vào sống chết của
em, anh nhất định phải đáp ứng em hảo hảo còn sống…!”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà nhắm chặt mắt, nhất thời tim
như bị đao cắt, Lâm Duyệt! Tìm nàng hai năm, chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị mất đi nàng sao? Hắn thật là không cam lòng a!
Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào trên giường, nước mắt liền vội
vàng như vậy bừng lên, tuy rằng cô ngoài miệng nói không sợ, kỳ thực vẫn là
thực sợ hãi khi phải chết. Cô vừa mới tìm được hắn, vừa nhận thức tiểu Thư
Tình, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, cuộc sống ẫ từ bỏ cô! Cô thật sự rất
xót xa !
Cô muốn gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Duyệt,
nghe một chút thanh âm của nàng, cảm tạ nàng vì bản thân đã làm hết thảy, nhưng
là tìm nửa ngày, cũng không có tìm được điện thoại . Đúng vậy, phòng dùng để
nhốt người, làm sao có thể có điện thoại chứ?
Cô nhụt chí ngồi trở lại trên giường, tinh tế nhớ lại từng
chút từng chút sự tình mấy ngày nay tới giờ, tuy rằng cùng tiểu Thư Tình
còn có Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn không có thể nói là chơi đùa thật vui, nhưng lại
là những ngày vui vẻ nhất trong hai năm nay của cô.
Cô còn muốn đến gặp Diệp Tường Phi, người kia vẫn đối
xử với bản thân tốt lắm, nhưng nam nhân này vẫn không có hướng cô biểu
đạt ý tứ gì. Hắn có khỏe không? Thời điểm khi hắn biết bản thân mất tích, nhất
định thực thương tâm thực tức giận đi? Đối với Diệp Tường Phi, cô cảm
giác thật sự rất có lỗi!
Đang ở lúc tâm tình du ngoạn, cửa sổ mở ra mọt cái bóng đen
thật lớn lọt vào. Diệp Giai bị hoảng sợ. Còn chưa kịp há mồm thét chói tai,
miệng liền bị người mới tới một phen che, chỉ lộ ra hai ánh mắt lo sợ, trừng
mắt nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại à đang trình diễn cái gì
đây? Chẳng lẽ muốn đem cô âm thầm giết chết sao?
“Giai Giai, là anh.” Người mới tới cố ý hạ giọng, giơ bàn tay
gạt kính mắt màu đen trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt khí suất đến mức khiến người
ta thét chói tai, Diệp Giai s