
bờ vực sinh tử như thế này, nàng còn có cơ hội
chạy trốn cũng là may mắn rồi.
Mà đêm đen tối cho bọn họ cơ hội chạy trốn tốt
nhất, hai người từ hành lang gấp khúc băng qua một đại sảnh lớn, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái dưới lầu. Cánh tay thon dài
duỗi ra, ôm lấy eo thon nhỏ của Lâm Duyệt sau đó hướng phía trước nhảy xuống dừng ở thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá lên trên, sau đó lại
hướng mặt đất bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Tuy rằng động tác của hắn đủ nhanh nhẹn, Lâm Duyệt vẫn
là bị dọa đến kinh hãi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy lưng hắn, nhắm lại hai tròng
mắt.
Thời điểm trợn mắt lần nữa, nàng đã yên vị ở trên xe.
Xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, đem một đám người phía xa xa còn
lại đang đấu đá không ngừng.
“Em không sao chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn sắc mặt biến đổi
của nàng, ôn nhu ở bên tai nàng hỏi.
Lâm Duyệt bỗng dưng bị hắn kinh động đến nhảy dựng lên,
‘Phanh’ một tiếng, đỉnh đầu đánh vào mui xe. Nàng bất chấp trên đầu đau đớn,
trợn mắt với hắn hét lớn nói: “Anh xem bộ dáng của tôi giống tốt lắm sao?! Các người đấu đá nhau, làm sao lại đem người ta kéo vào chứ ?
“
Nhớ tới vừa mới thiếu chút nữa bị cường bạo, thiếu chút nữa
ngã chết, còn kém một chút bị đánh chết, trong lòng nàng mà bắt đầu dâng
lên cỗ sợ hãi, còn có hắn lại nói ra được những lời vô tình như vậy nữa
chứ….
“Thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Mạc Lặc
Nghị Phàm thực đau xót đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc của nàng trấn an nói. Hắn quá sơ ý mới để cho người khác có cơ hội
xuống tay với nàng.
“Một cái vòng cổ phá hoại mà thôi, hắn muốn anh
liền cho hắn! Gì chứ cùng lắm thì!” Lâm Duyệt vẫn căm giận la hét, nhưng
nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có
vòng cổ, vòng cổ luôn luôn ở trong tay chủ cho thuê nhà không phải
sao?
“Vòng cổ chẳng phải đơn giản như vậy, bởi vậy không thể
giao ra.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói, hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ
này, nhất định phải hoàn thành, tuy rằng khi đó không tình nguyện tiếp nhận,
cũng thực vô tình mới vướng phải nó.
“Cái vòng cổ kia có cái gì cơ mật sao?’’ Lâm Duyệt dè dặt cẩn
trọng hỏi, trong lòng đang cân nhắc có nên hay không nói cho hắn chỗ của
vòng cổ. Thứ vật kia tựa hồ là mang đến điềm xấu, đến tay hắn không biết có
mang đến phiền toái cho hắn hay không ?
“Anh cũng không biết….” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bầu trời
tối đen ngoài cửa sổ, cúi đầu mở miệng nói. Người Sơn Khẩu Tổ truy đuổi ráo
riết như vạy, bọn chúng thật lợi hại . Trầm ngâm một chút, Mạc Lặc Nghị Phàm
lại lần nữa mở miệng nói: “Bảo bối, em hiện tại đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ chú
ý, làm việc phải cẩn thận một chút.”
“Không cần anh giả hảo tâm nhắc nhở!” Lâm Duyệt ngồi thẳng
thân mình. Thở phì phì không nhìn hắn nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng thở phì phì, cười nhẹ một tiếng,
nói: “Em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể giả hảo tâm? Anh là thật sự lo
lắng cho em.”
“Vừa mới lúc nãy anh cũng không có nói như vậy !”
“Vừa mới?” khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm tươi cười càng thêm
rõ ràng, cười nói: “Vừa mới nếu anh không nói như vậy, cái tên Nhật
Bản kia sẽ càng thêm đắc ý, sau đó sẽ làm em bị thương. Sở dĩ
vậy nên anh mới nói như vậy, bảo bối đừng để ý.” Nhìn trên mặt nàng tức
giận cùng ghen tuông, Mạc Lặc Nghị Phàm liền cảm thấy buồn cười.
Nguyên lai là cố ý, hại nàng thương tâm lâu như vậy, Lâm
Duyệt ở trong lòng nghĩ. Trong lòng nhất thời nổi lên một tia ngọt ngào, nghĩ
đến Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý an nguy của bản thân chạy tới cứu nàng,
liền cảm động một bước lớn.
Lại nhớ đến một chuyện, nếu không là bởi vì hắn, bản thân
cũng sẽ không phải trải qua một đêm hoa hoa lệ lệ như vậy. Vừa mới hòa dịu đi
một chút cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa nhếch lên, xoay mặt tiếp tục không để ý
tới hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ ngồi
ôm nàng, không tiếp tục mở miệng nói chuyện. nữa. Bị kinh hãi cùng ép
buộc cả đêm rốt cục Lâm Duyệt an lòng tựa vào trong lòng hắn, dần dần
ngủ.
Thời điểm hừng đông, Lâm Duyệt bị chuông di động báo đánh
thức, theo bản năng từ trên giường bật dậy, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi
lên lớp. Xuống giường mới phát hiện ra nơi này căn bản không phải là cái ổ chó
của bản thân, phòng ngủ quen thuộc mà xa hoa khiến nàng nhanh chóng bừng
tỉnh, nơi này là Bạn Sơn biệt thự.
Không có quá nhiều thời gian dư giả để suy nghĩ lung
tung, nàng tùy ý cầm lấy bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ mặc vào trên người,
lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt hướng dưới lầu chạy tới.
Dưới lầu, một lớn một nhỏ hai nhân vật đã sẵn sàng ngồi đợi ở
bàn ăn, tiểu Thư Tình gặp Lâm Duyệt xuống dưới, trên mặt nổi lên một nụ
cười nở rộ như hoa, cao giọng hô: “Mẹ buổi sáng tốt lành.”
“Bảo bối buổi sáng tốt lành, Nghị ca ca buổi sáng tốt
lành…” Lâm Duyệt vui cười nói, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thư Tình lên,
ở trên cái trán của nó hung hăng hôn một cái. Sau đó ở bên cạnh nó ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng hai tay thoăn thoắt, bộ