
theo vài phần quyến rũ vội chắn phía trước nữ tử bị đánh.
Diện mạo của nữ tử này, thật là đẹp, một mái tóc đen được búi lên đơn giản, tóc thừa thì buông xõa ở thắt lưng, vài phần thanh thuần, vài phần xinh đẹp, nàng xuất hiện, ngăn lại chưởng thứ hai của thủ lĩnh.
Sát khí trong mắt thủ lĩnh biến mất, gật đầu nói: "Tốt lắm, Tang Tử, ta sẽ an bài hết thảy cho ngươi, đều giải tán đi." Thủ lĩnh nói xong, vung ống tay áo, biến mất ở cánh cửa ngầm phía sau ghế dựa, ly khai nơi này.
"Sư tỷ ngươi không sao chứ." Tang Tử tiến lên đỡ lấy sư tỷ Vô Song, vẻ mặt trầm tĩnh, tuy rằng lời nói ân cần thăm hỏi, nhưng không mang một tia độ ấm.
"Sư muội, là sư tỷ vô năng. . . ."
"Đi chữa thương đi." Tang Tử cũng không nói năng rườm rà, nói đơn giản, nàng đã quen với phương thức nói chuyện như vậy, lạnh lùng mà không mang theo độ ấm.
Vô Song gật đầu, ôm ngực, chậm rãi rời đi.
Gương mặt thuần mỹ của Tang Tử hiện ra sự lạnh lùng, mà phía sau nàng, một đôi mắt như sói mang theo ẩn nhẫn đau đớn nhìn bóng dáng của nàng.
Nàng là Tang Tử, một sát thủ đứng đầu tổ chức ám sát, sau khi nhận được nhiệm vụ, nàng thành công trà trộn vào vương phủ, thân phận mới của nàng là một công cụ làm ấm giường trong vương phủ, hơn nữa tên gọi Đồng Tử Hàm.
Đương nhiên, ấm giường là thứ yếu, được ân huệ của Vương phi, vừa lúc lấy thân báo đáp, trở thành một công cụ mang thai, kỳ thật đây là thứ yếu, quan trọng chính là, nàng là nằm vùng!
Ngay tại ngày hôm qua, nàng hóa thân trở thành một cô gái diễn xiếc cùng ông nội ở trong trà lâu làm xiếc, bị những nam nhân hạ lưu đã an bài trước phi lễ, ông nội đáng thương bị người xấu đánh chết, nàng lại cơ khổ không nơi nương tựa bị khi dễ, thời điểm bất lực nhất, thực trùng hợp được Vương phi ra tay cứu giúp.
Tất cả đều là thuận theo tự nhiên như vậy, nhưng nàng biết, tất cả đều là một tay thủ lĩnh an bài tốt, như vậy nàng mới có thể thuận lợi tiến vào vương phủ, cũng không bị người hoài nghi.
Trong vương phủ to như vậy, nàng tựa hồ có chút nhỏ bé, nàng biết Vân Vương phi sẽ đưa ra yêu cầu, làm cho nàng trở thành công cụ sinh ra đứa trẻ, đây là bi ai của nữ nhân, hay là hạnh phúc?
Xem là sát thủ dễ làm, hay là một người nữ nhân mang thai dễ làm hơn, nàng đang chờ đợi Vương phi truyền lời, để xác minh những điều nàng đang chờ đợi . . .
Quan hệ của người với người trong Vương phủ rất đơn giản, một Vân Vương gia, một Vân Vương phi, còn lại là hạ nhân, đây là tin tức sớm đã biết, nàng bị an bài vào ở tại Phỉ Thuý các phía sau của vương phủ.
Ngày hôm qua lúc tiến vào vương phủ, vội vàng thấy được Vương gia liếc mắt một cái, đó là một nam nhân lạnh nhạt mà tuần mỹ, bất quá ấn tượng sâu nhất chính là, ánh mắt hắn nhìn nàng có chút sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra được là người nói năng cẩn trọng, rất khó ở chung.
Nguyên bản Vân Vương phi phái hai nha hoàn hầu hạ nàng, nhưng bị nàng uyển chuyển cự tuyệt, nàng đang đóng chính là một người bị lưu lạc, không cần người tới hầu hạ, tất cả đều phải tự thân đi làm, nhận ân huệ của người, không thể há mồm chờ cơm, quần áo tự lo, như vậy mới tính là bình thường.
Tử Hàm đang suy tư, thì nha hoàn Hương Thảo của Vân vương phi đến truyền lời, bảo nàng đi Lan Hoa các một chuyến, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới.
Tử Hàm vẻ mặt khổ sở, bi thương, bởi vì ông nội thân nhất của nàng đã chết, nên bi thương một chút, khổ sở một chút, theo nha hoàn Hương Thảo đi ra Phỉ Thuý các, đi qua một con đường nhỏ bằng đá, sau một phen cong cong quẹo quẹo, rốt cục đi tới Lan Hoa các.
"Tử Hàm thỉnh an vương phi." Tử Hàm cúi đầu khom người, nhu thuận hành lễ, tuy rằng giống như làm trò, nhưng nàng là một người nghèo, cấp bậc lễ nghĩa phải chu đáo.
Vân Vương phi khoát tay, rất nhã nhặn nói: "Ngồi đi, không cần giữ lễ."
"Đa tạ Vương phi." Tử Hàm nói lời cảm tạ rồi nhẹ nhàng ngồi ở trên cái ghế đá màu trắng đối diện vương phi không xa.
"Các ngươi đều lui ra đi." Vân Vương phi đột nhiên phất tay, ý bảo một nha hoàn hầu hạ bên cạnh lui ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân vương phi nhìn Đồng Tử Hàm xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, do dự một chút mới mở miệng nói: "Hôm nay tìm ngươi đến, thật sự là có một chuyện muốn nhờ."
Tử Hàm ngẩng đầu, bày ra một bộ dáng đau khổ nhu nhược của nữ tử, nói: "Vương phi mời nói."
Trên gương mặt thanh lệ của Vân vương phi rất là khó xử, cắn môi, tựa hồ không biết mở miệng từ đâu, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, giọng điệu có chút ưu thương nói: "Tin tưởng ngươi cũng nhìn ra được, thân thể của ta không tốt, cần nhờ thuốc để duy trì sinh mệnh, ta cùng Vương gia thực yêu nhau, nhưng không cách nào vì hắn sinh một đứa nhỏ, để duy trì đời sau, mà hắn bởi vì yêu ta, lại không chịu nạp thiếp, nhưng không thể bởi vì điều này, làm cho đời sau của vương gia bị chặt đứt."
"Vậy. . . . Tử hàm có thể làm cái gì." Ánh mắt hồn nhiên của Đồng Tử Hàm làm cho người ta nhịn không được muốn đến hôn môi nàng, chớp động chân thành tha thiết, trong giọng nói cũng là tràn đầy thành khẩn.
Vân Vương phi nghe xong lời nói của Đồng Tử Hàm, lộ ra một mặt nan giải chua xót, "Bệnh của ta kh