XtGem Forum catalog
Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327362

Bình chọn: 9.5.00/10/736 lượt.



Tử Hàm cười ha ha, vô tâm nói: "Nào có trốn Vương gia, Vương gia đa tâm.” Tay Tử Hàm muốn rút khỏi tay Triển Vân, Triển Vân lại nắm chặt hơn.

“Vương gia, người làm đau nô tỳ.” Tử Hàm nhíu mày, miệng cong lên, hiển nhiên Triển Vân - nam nhân thô lỗ này, thật sự làm đau cổ tay của nàng.

Triển Vân lại bị biểu tình khả ái này của Tử Hàm hấp dẫn , cánh tay dùng sức, đem Tử Hàm kéo vào trong lòng, mặt Tử Hàm đụng vào lồng ngực cứng ngắc của Triển Vân.

“Vì sao trốn ta?” Ánh mắt Triển Vân thực mê người, thanh âm trầm thấp mà ái muội.

“Nô tỳ không có, ngài đa tâm.” Tử Hàm tránh né vẫn cố không đụng vết thương của Triển Vân, không muốn khiến hắn đau càng thêm đau.

Triển Vân thực nhớ môi đỏ của Tử Hàm, hôn lên hương vị ngọt, cũng hoài niệm cảm giác vuốt ve Tử Hàm, đầu chậm rãi thấp, sắp mơn trớn môi Tử Hàm, mắt Tử Hàm nhíu lại, cười nói: "Vương gia rất nhã hứng.” Tay không khách khí đâm vào vết thương của Triển Vân. . . Không lưu tình chút nào . . . Triển Vân đau kêu một tiếng, buông lỏng Tử Hàm ra, mày kiếm nhăn lại.

Tử Hàm chuyển người, cười tủm tỉm khoát tay nói: "Vương gia nghỉ ngơi thật tốt, nô tỳ cáo lui.” Nói xong Tử Hàm nhẹ nhàng tiêu sái ra doanh trướng.

Triển Vân một khuôn mặt âm u, thối nha đầu đáng chết, học phản kháng, còn ngoan độc như thế, vết thương đau quá.

Tử Hàm đi ra doanh trướng, thở dài một hơi, hơi hoài nghi mình xung động bày tỏ Thiên Hạ sơn trang là sai.

Chỉ là đơn thuần muốn giúp hắn, không có mệnh lệnh thủ lĩnh, bóng dáng chậm rãi rời đi, biến mất không ở trong bóng đêm.

Đề nghị của Tử Hàm, những võ tướng này căn bản là không có để ở trong lòng, chỉ xem là chuyện cười, một nữ lưu có thể có đề nghị gì hay chứ, bởi vậy, một đội nhân mã lại lần nữa, lên chiến trường, một chết hai bị thương, bại!

Xám xịt trở về gặp chủ tướng Triển Vân, trên mặt mỗi người đều che kín màu đất.

“Tướng quân, thuộc hạ vô năng, xin tướng quân trách phạt!” Võ tướng râu dài kia, chắp tay quỳ xuống, một khuôn mặt hổ thẹn.

Triển Vân không có nói chuyện, hơi hơi nheo hai mắt lại, không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

“Hai quân đội mới gi¬ao chiến, chiến y trên người đối phương thật là cổ quái, thế nhưng đao thương bất nhập, cho nên quân ta tổn thất thảm trọng.” Tên còn lại mặt tràn đầy bi thống, vô cùng đau đớn nói.

Triển Vân chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, mặt tràn đầy ngưng trọng, tay siết thành nắm tay, hơi hơi đập vào trên bàn, cúi đầu nói: "Xem ra, chúng ta gặp đối thủ.”

“Tướng quân, ta thấy lời của Đồng cô nương, có phải cần cân nhắc hay không.” Mới vừa rồi ra chiến, Giang Thanh Sơn bị trọng thương, đột nhiên nói một câu như thế, dẫn đến toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Tầm mắt của Triển Vân, đã rơi vào trên người Tử Hàm đứng ở phía sau đám người, “Đường Thiên Sơn.”

Tử Hàm đi từ từ lại đây, nhíu mày nói: "Nô tỳ cũng chỉ là nghe nói, ở chỗ giao nhau của Khương Vương triều và Lưu Vân quốc, đi về phía tây, nhưng cụ thể phải đi thế nào, nô tỳ cũng không rõ ràng, bất quá trên đời không việc khó chỉ cần người có quyết tâm, chỉ cần sơn trang này thật sự tồn tại, không lo tìm không thấy.”

“Ai nguyện đi?” Triển Vân giương mắt, con ngươi đen quét mọi người một cái.

Mọi người lại cúi đầu xuống, thật là khinh thường, mặc dù là chết, cũng không nguyện ý nghe một nữ nhân bố trí.

Giang Thanh Sơn đối với Tử Hàm rất hảo cảm, chỉ là mắt hoa đào kia rốt cuộc không có nhàn tình liếc mắt đưa tình với Tử Hàm, thực nghiêm túc nói: "Thuộc hạ nguyện đi trước.”

“Ngươi người bị trọng thương, sao lên đến Thiên Sơn, tìm đến phương pháp phá địch thủ.” Tử Hàm lại không lịch sự chút nào vạch sự thật này.

Lông mày Triển Vân nhăn lại, nếu là bảo kiếm, người bình thường đi chủ nhân sao dễ dàng hỗ trợ.

Nhưng phái ai đi đây, Triển Vân quét mắt chúng vị tướng sĩ một cái, cảm thấy thực không có người thích hợp, Địch công tử là người hoàng đế phái đến bên cạnh hắn, nhưng lại là người thanh cao tuyệt ngạo, sẽ đi sơn trang khom lưng cầu người sao? Quan trọng nhất là, bên cạnh hắn không thể thiếu Địch công tử, bây giờ trong quân người chết người bị thương, có thể đảm đương trọng trách đã ít người lại càng thiếu, Triển Vân có chút nguy nan, ánh mắt nhìn về phía Địch công tử, quả nhiên thấy hắn một bộ biểu tình không có ý đi.

Nếu Thiên Hạ sơn trang thật sự tồn tại, Địch công tử chắc chắn có mưu kế lấy bảo kiếm, tìm đến phương pháp phá địch thủ.

Nhưng lại không biện pháp phái ra Địch công tử, mà tướng lãnh khác lại đối với việc này chẳng thèm ngó tới, nhiệm vụ cũng sẽ không hoàn thành.

Xem ra chỉ có hạ quân lệnh, không làm xong nhiệm vụ này, giết!

Lúc này phó tướng quân lên tiếng, tiếng thô nói: "Biện pháp này, nếu là Đồng cô nương nghĩ ra, vậy thì do Đồng cô nương đi làm là thích hợp nhất.”

Võ tướng râu dài nói: "Câu này của phó tướng quân rất đúng, là ai đưa ra, liền từ ai đi mới tốt, chúng ta là các ông mang theo binh đánh giặc, chuyện khom lưng cầu người, chúng huynh đệ làm không được.”

“Đúng vậy a. . .”

“Nói đúng!”

Mọi người nghị luận liền liền.

Trong mắt Triển Vân bật ra giận khí, đang muốn vỗ bàn giận dữ mắng mỏ, T