Old school Swatch Watches
Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214001

Bình chọn: 7.00/10/1400 lượt.

đàn ông vào thang máy cùng, bị sợ hãi đến hoảng loạn cô vội vã ôm chặt lấy người kia.

Trong bóng tối, đôi mày kiếm của Ngự Giao khẽ chau lại, nhất định là thang máy đã xảy ra chuyện, tình huống như thế này đối với anh hoàn toàn không đáng sợ.

Tiết Noãn Nhi ôm chặt tay anh, hỏi: "Anh gì ơi, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng nói quen thuộc này khiến Ngự Giao sững người hai mắt mở lớn, vươn tay ôm chặt người phụ nữ trong bóng tối, cơ thể này đã khiến anh hoảng hốt gọi tên vô số lần trong những cơn mơ "Băng Dao" Cơ thể Tiết Noãn Nhi cứng đờ, so với chuyện thang máy xảy ra sự cố, giọng nói quen thuộc vừa vang lên khiến cô khiếp đảm hơn.

Không nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong bóng tối, nhưng có thể thoáng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, ngoài giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn này, trên người đàn ông còn có một mùi hương đặc biệt, chắc chắn người trước mặt là.... Ngự Giao!

Tiết Noãn Nhi bắt đầu trở lên luống cuống, nhất thời không biết nên làm sao.

"Doãn Băng Dao, là em đúng không?" Ngự Giao ôm chặt Tiết Noãn Nhi, không cho phép lùi về phía sau, giọng nói kích động, "Anh biết, em nhất định sẽ trở lại, anh biết em sẽ không chết"

Sáu năm, trong suy nghĩ của anh đã tưởng tượng vô số những lần gặp lại giữa hai người, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng sẽ gặp lại nhau trong tình huống như thế này.

Tuy không nhìn thấy gương mặt cô, nhưng thân hình của cô, giọng nói của cô, tất cả đều là cô. Anh không cần nhìn, vẫn có thể cảm nhận được.

Khi cảm nhận được cô, trái tim của anh đột nhiên đập dữ dội. Trái tim ngủ say trong sáu năm, cuối cùng cũng loạn nhịp

Tiết Noãn Nhi không lên tiếng, cô không biết trong giờ phút này mình nên nói gì, hoặc nói chính xác hơn là cô sợ mình vừa mở miệng sẽ bị bại lộ thân thận ngay lập tức.

Doãn Băng Dao, đã rất lâu không có người gọi cô như vậy. Giống như người tên "Băng Dao" này không phải là cô, mà là một người đã chết trong lòng cô.

"Băng Dao, em biết không, anh rất nhớ em.... Em đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em...." anh cúi đầu, ghé sát vào mặt cô.

Tiết Noãn Nhi cảm nhận được tia nhiệt nóng bỏng từ trong mắt anh chiếu thẳng thẳng lên gương mặt mình, từ từ chui vào trong cổ, trong nháy mắt như muốn hòa tan lòng cô.

Trong phút chốc cô lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy anh ra, đột nhiên bị đẩy ra, cơ thể Ngự Giao lùi về phía sau va vào thang máy.

"Anh nhận nhầm người rồi" Tiết Noãn Nhi cố gắng giả bộ bình tĩnh nói.

Ngự Giao có chút kinh ngạc, ánh mắt anh nhìn thẳng khoảng không tối đen phía trước, cảm giác nói cho anh biết, cô đang đứng ở nơi đó.

"Không, em là Băng Dao, em chính là Doãn Băng Dao" Ngự Giao tin chắc mình không nhận nhầm người.

"Đinh" một tiếng, thang máy rơi xuống bắt đầu có những lắc lư nhỏ. Tiết Noãn Nhi kêu lên một tiếng, đứng không vững ngã nhào xuống đất.

Ngự Giao liền vội vàng tiến lên giang hai cánh tay ôm lấy cô trong lồng ngực rắn chắc của mình, "Đừng sợ, có anh ở đây sẽ không sao. Băng Dao, anh sẽ bảo vệ em"

Cô không lên tiếng, mặc cho anh ôm mình trong lồng ngực rắn chắc

Noãn Nhi biết khi lòng cố chấp của Ngự Giao thức giấc giống một con trâu bướng bỉnh, một khi anh nhận định điều gì đó, chắc chắn sẽ không thay đổi cách nhìn. Cho nên hiện giờ có nói gì cũng vô dụng, chỉ một lát nữa khi anh nhìn rõ gương mặt cô, sẽ biết cô không phải là Doãn Băng Dao.

Thang máy lắc lư một chút, khôi phục trở lại.

"Chúng nên ấn chuông báo động, hay gọi điện thoại"

Ngự Giao vẫn không nhúc nhích, anh muốn được ôm cô như vậy mãi mãi, anh hi vọng thời gian sẽ dừng lại ở giờ phút này.

"Anh... để tôi gọi điện thoại trước được không?" Tiết Noãn Nhi giãy giụa, muốn tạo khoảng cách với anh.

Cánh tay anh buông lỏng, Tiết Noãn Nhi thừa dịp được buông lỏng đưa tay vào trong túi áo, tìm điện thoại di động. Nhưng ấn điện thoại cũng không thể sáng lên.

"Hỏng rồi, tối hôm qua quên không sạc, tại sao lại hết pin vào lúc này chứ" Tiết Noãn Nhi sốt ruột nói. Nếu là sáu năm trước cô sẽ không sợ chết, bất chấp sống chết của bản thân quyết định sinh con, nhưng ngày hôm nay, cô không còn đơn độc, bên cạnh đã có một người thân không thể dứt bỏ.

Đó chính là Tiết Tiểu Diệc, đứa con trai bé bỏng giống như Lăng Diệc ở bên cạnh cô.

Tiểu Diệc, Lăng Diệc

Tiết Noãn Nhi cất điện thoại, ngẩng đầu lên hỏi: "Điện thoại di động của anh đâu?"

"Tôi không mang" anh tới nơi này vì muốn được yên tĩnh, tất nhiên sẽ không mang điện thoại di động theo người.

Chuyện anh ở đây, chỉ có ba người bạn thân biết.

Tiết Noãn Nhi đứng lên, trong bóng tối lần lần đến cửa thang máy, nhấn nút bộ đàm kêu cứu, nhưng hình như bộ đàm cũng bị hỏng, không có bất kỳ phản ứng nào. Cô dùng hết sức lực để ấn, trong lòng rất lo lắng.

Ngự Giao từ phía sau ôm lấy cô: "Băng Dao, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, cho anh một em một cái được không?"

Tiết Noãn Nhi giằng hai tay anh ra: "Tôi thật sự không phải là Doãn Băng Dao, điều chúng ta nên lam bây giờ là nghĩ cách để thoát khỏi nơi này, chờ sau khi ra khỏi đây hãy nói được không?" Con trai đang ở nhà một mình chờ cô trở về, trong l