Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212433

Bình chọn: 10.00/10/1243 lượt.

không tha thứ, không phải em còn anh sao? Cho dù tình cảm của em với người chị em tốt của em ra sao, anh vẫn mãi mãi ở bên cạnh em."

Đồng Bội vui mừng đưa mắt nhìn Phương Chính Đông, nở nụ cười dịu dàng, "Chính Đông, cảm ơn anh."

"Cái gì, anh không nghe lầm chứ? Đại tiểu thư nhà họ Đồng cũng nói lời cảm ơn với anh sao?" Phương Chính Đông làm bộ ngoáy tai nói.

"Đáng ghét! Coi như em chưa nói gì đi..."

***

Ngự Giao đang ở trong phòng tắm, tắm cho Tiết Tiểu Diệc. Đột nhiên cậu bé hỏi một câu, khiến anh không biết trả lời như thế nào. Chú Thẩm, chú biết bố cháu là ai không?"

Cậu nhóc trần truồng đứng trong bồn tắm, trên người toàn bọt xà phòng, Ngự Giao đang xả nước lên người Tiểu Diệc, nghe được câu hỏi này, đột nhiên ngẩn người.

Có thể Băng Dao vẫn chưa nói với thằng bé.

Thấy Ngự Giao không lên tiếng, Tiết Tiểu Diệc lại hỏi: "Chú biết không?"

Suy nghĩ một lát, anh gật đầu: "Chú biết"

"Thật sao?" gương mặt Tiểu Diệc lộ ra nụ cười vui mừng, vội vàng nắm tay anh nói: "Chú mau nói cho cháu biết đi, bố cháu là ai?"

"Ừm...." Ngự Giao suy tư, "Không được, hãy đợi mẹ cháu nói cho cháu biết" anh Tôn trọng Băng Dao, cho nên chuyện này hãy để cô tự mình nói.

Tiết Tiểu Diệc ủ rũ cúi đầu, "Cháu thật sự rất muốn biết bố là ai...."

"Ngoan, sẽ nhanh biết thôi"

Tiết Tiểu Diệc bước ra khỏi bồn tắm, trên vẫn ướt nước.

"Cháu định làm gì?"

"Soi gương" cậu nhóc bước tới cầm một tấm gương nhỏ, soi tới soi lui sau đó lại nhìn Ngự Giao.

"Sao vậy?" Ngự Giao không hiểu hỏi.

"Chú Thẩm, chẳng lẽ chú không cảm thấy dáng dấp cháu và chú rất giống nhau sau?" chớp mắt nhìn.

Ngự Giao sửng sốt, rồi lại thấy buồn cười: "Đúng vậy, cũng hơi giống một chút"

"Vậy chú nói xem, cháu có phải là con của chú không?" một lần nữa trên gương mặt cậu nhóc lộ hiện ra nụ nười tươi.

Ngự Giao thiếu chút nữa là nói ra, nhưng kịp kìm lại vội vàng nói sang chuyện khác: "Cháu mau tắm đi, đừng để bị lạnh, đợi khi nào Băng Dao khỏe rồi thì cháu tự mình đi hỏi mẹ được không?"

"Được rồi, không làm khó chú nữa"

"Tiểu Diệc ngoan lắm, rất biết nghe lời"

Sau khi tắm cho Tiết Tiểu Diệc xong, Ngự Giao bế cậu bé lên giường, đang chuẩn bị cầm cuốn truyện cổ tích bên cạnh lên kể, nhưng cậu nhóc lại hỏi: "Tối nay chú không cần kể chuyện cổ tích cho Tiểu Diệc nghe đâu, cháu có thể ngủ một mình, chú Thẩm qua với mẹ đi"

"Cháu tự ngủ một mình được không?"

"Tất nhiên là được ạ, cháu không còn là trẻ con đâu ạ" chu môi nói.

Ngự Giao đứng lên, xoa tóc cậu bé dịu dàng nói, "Ngủ ngon" đi ra khỏi phòng Tiểu Diệc, anh khẽ thở dài. Băng Dao, em sinh cho anh một đứa con trai thông minh hiểu truyện như vậy, anh phải cảm ơn em thế nào đây...

Đi tới phòng ngủ của Doãn Băng Dao, nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi sức cùng lực kiệt của Đồng Bội, chắc cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này. Đợi khi tất cả mọi chuyện qua đi, anh nhất định phải cảm tạ đôi vợ chồng son này.

Sợ đánh thức Doãn Băng Dao, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên giường, chỉ còn cách mấy bước chân là đến bên chiếc giường, một âm thanh khe khẽ vang lên khiến anh sợ hết hồn, "Không được tới"

"Băng Dao! Em tỉnh rồi sao?"

"Ừm...."

Ngự Giao bật đèn, nhìn thấy cô nửa nằm nửa ngồi tựa vào chiếc gối đầu, lần phát tác đau đớn này khiến cô tiều tụy rất nhiều. Không kìm được muốn bước tới ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô vào trong ngực, bước chân vô thức đi gần về phía cô.

"Giao, cầu xin anh đừng qua đây" cô lặp lại một lần nữa.

Bước chân của Ngự Giao lập tức dừng lại.

"Chuyện hôm nay em hết rồi, anh pahir tự chăm sóc tốt bản thân, không được tiếp tục lại gần em, nếu anh cũng bị lây bệnh thì Tiểu Diệc phải làm về nào?"

"Được, anh không qua" anh gật đầu đồng ý, kéo chiếc ghế bên cạnh đặt cách giường một mét, ngồi xống.

"Băng Dao, anh ngồi ở đây cùng em được không? Đừng đuổi anh"

Cô nghiên đầu nhìn, trong đôi mắt một mỏi chảy ra nước mắt, "Tại sao anh không về với Y Thu?"

Nhắc tới Tô Y Thu, Ngự Giao lập tức nhíu mày: "Không sao, anh nhất định sẽ ly hôn với cô ấy"

Ánh mắt thê lương nhìn anh, hít sâu một hơi giống như cố lấy hết dũng khí nõi: "Hay là.... hay là chúng ta thôi đi... Y Thu sẽ căm hận em...."

"Không, anh không cho phép em nói những lời yếu đuối như vậy" Ngự Giao cắt ngang lời cô, "Băng Dao, không phải chúng ta đã nói xong về những chuyện này rồi sao? Cho dù xảy ra chuyện gì, phải cùng nhau đối mặt, bây giờ chỉ là do sức khỏe em không được tốt nên mới phải lùi bước, em yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt đẹp, hãy tin anh"

Những giọt nước mắt đau đớn chua xót từ khóe mắt cô chảy xuống, thấm ướt một mảnh trên gối: "Em...."

"Dù em có nói gì, anh cũng kẽ không rời khỏi em! Băng Dao, mất em sáu năm đã khiến anh cảm thấy không thể nào bù đắp. Chẳng lẽ, em còn muốn anh phải mất em cả đời sao? Như vậy, anh sẽ chết không nhắm mắt...."

"Đừng nói như vậy" Doãn Băng Dao ra sức lắc đầu: "Không được nói những câu như vậy" cô thở dài nhìn gương mắt tuấn mỹ của Ngự Giao.

Tuy bình thường người đàn ông này luôn khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cô hiểu một đ


XtGem Forum catalog