
hẳng lẽ cô không nhận ra trong lòng anh ấy vẫn yêu cô sao? Cô có biết tối nào anh ấy cũng uống đến say, rồi khóc lóc gào thét tên cô không?"
Doãn Băng Dao hơi ngẩn người.
Vưu Trung Tĩnh vứt điếu thuốc xuống, đứng lên, đi tới trước mặt Doãn Băng Dao. Cô ta cao khoảng một mét bảy mấy, hơn nữa đi giày cao gót, đứng trước mặt một người cao một mét sáu tám như Doãn Băng Dao, khí thế áp đảo hơn rất nhiều.
"Tôi mặc kệ cô còn yêu anh ấy hay không, nhưng nếu cô thật sự muốn tốt cho anh ấy, vậy thì đừng có phá hủy sự nghiệp của anh ấy" giọng nói của Vưu Trung Tĩnh, trở nên nhã nhặn hơn.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì"
"Tất cả những gì anh ấy có được ngày hôm nay đều không dễ dàng, hơn nữa trên người anh ấy vẫn còn trách nhiệm rất nặng nề, tình cảm của Thẩm Hiên Bạch không thể bị xao động, anh ấy phải luôn luôn kiên cường mạnh mẽ, nhưng từ sau khi cô xuất hiện, anh ấy đã thay đổi rất nhiều...."
Doãn Băng Dao im lặng không lên tiếng, cô thật sự không biết Thẩm Hiên Bạch lại đau khổ vì cô.
"Tôi biết phải làm thế nào rồi...."
"Xem ra cô là một người phụ nữ thông minh, tôi cũng không muốn làm cô khó xử, những điều tôi làm cũng đều là muốn tốt cho Hiên Bạch. Hi vọng cô hiểu"
Vưu Trung Tĩnh nói xong câu đó, liền kiêu ngạo bước chân ra ngoài.
Doãn Băng Dao đứng im tại chỗ, bên tai vẫn còn văng vẳng thấy tiếng đàn piano thánh thót tuyệt vời kia.
Anh là một vị hoàng tử cao ngạo, là một nghệ sĩ piano nổi tiếng.
Đúng vậy, cô không thể phá hủy mọi thứ của anh.
Doãn Băng Dao rời đi trước khi bài biểu diễn của Thẩm Hiên Bạch kết thúc.
Trở về khách sạn, cô cẩn thận suy nghĩ những lời nói của Vưu Trung Tĩnh. Nếu không phải vì Ngự Giao không muốn cô từ bỏ công việc này, cô cũng sẽ rời đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn Băng Dao liền đưa ra quyết định. Vưu Trung Tĩnh nói rất đúng, cô đã không còn yêu Thẩm Hiên Bạch, vậy thì không nên ở lại bên cạnh anh.
Sáng sớm ngày mai, sau khi về nước cô sẽ lập tức viết đơn xin thôi việc.
Một người đàn ông đáng sợ như Ngự Giao, muốn cô tiếp tục làm việc ở đây, chắc chắn là có mục đích nào đó.
Có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ giận chó đánh mèo, trút hết mọi giận dữ lên đầu Thẩm Hiên Bạch
Cô không thể làm liên lụy tới anh.
Cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm, cửa phòng liền vang lên tiếng đập cửa.
Doãn Băng Dao đi ra cửa, cho rằng người gõ cửa là đồng nghiệp hoặc phục vụ phòng không hỏi gì nhiều, liền mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, một bóng đen đột nhiên lao vào, ôm chặt cô vào lòng, hơn nữa còn giữ chặt tay cô đưa lên đỉnh đầu.
"A, cứu mạng" xảy ra tình xuống bất ngờ như vậy, Băng Dao sợ hãi lập tức hét to lên, cô ra sức giẫy giụa, muốn nhìn thấy người đang ôm chặt mình. Người kia đẩy Doãn Băng Dao vào trong phòng, nhấc chân đá cánh cửa phòng khép lại, vội vàng đưa tay bịt miệng cô. Trong lúc hoảng hốt, cô liền há miệng nghiến răng nghiến lợi cắn tay anh ta.
"Khốn kiếp." Người đàn ông khẽ gầm lên, buông Doãn Băng Dao ra.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Cô còn muốn gọi ai tới nữa?" Người đàn ông khẽ quát.
Giọng nói này, tại sao lại quen tai vậy?
Xoay người lại, không ngờ đập vào mắt cô lại là dáng người của Ngự Giao
Anh ta mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, chiếc mũ che kín nửa khuôn mặt, nên trong lúc hoảng hốt cô không thể nhận ra anh ta.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.
Ngự Giao lấy mũ xuống để lên giường, "Cô không nói với tôi tiếng nào, đã dám ra nước ngoài."
"Tôi... tại tôi đi khá vội. Tại sao anh biết tôi ở đây?"
"Nhất cử nhất động của cô, tôi đều rõ như lòng bàn tay."
Nhìn ánh mắt tự cao tự đại của anh ta, Doãn Băng Dao không dám tiến lên nửa bước.
Chẳng lẽ, anh ta đến Nhật Bản là để tìm cô sao?
"Lại đây."
Cô chết đứng tại chỗ, không dám tới gần anh ta.
"Tôi bảo cô lại đây." Anh không kiên nhẫn nhắc lại lần thứ hai.
Doãn Băng Dao lấy hết dũng khí, bước về phía anh ta.
Đưa hay tai ra, ôm cô vào lòng, thuận người kéo cô nằm xuống giường, "Đi Nhật cùng người yêu cũ, cảm giác thế nào?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Doãn Băng Dao quay đầu nhìn sang góc tường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Cô hiểu tôi đang nói gì, tôi đang nói tới Thẩm Hiên Bạch, người đi cùng cô đó."
"Tôi và anh ấy không có gì, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè. Hơn nữa, tôi đã quyết định nghỉ việc rồi."
"Nghỉ việc?" Bàn tay to lớn của anh bóp mạnh cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Có phải mỗi ngày đều đối diện với anh ta, nhưng khi trở về lại phải tiếp một người đàn ông khác, khiến cô rất khó chịu đúng không?"
"Không phải."
Anh ta nhất định phải dùng đến những từ ngữ đó để sỉ nhục cô, nói xấu cô sao?
Đột nhiên Ngự Giao đứng dây, rời khỏi người cô.
Doãn Băng Dao lập tức cảm giác như hô hấp được thuông suốt.
"Đi tắm nước nóng với tôi."
"Cái gì?"
Anh tức giận thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Doãn Băng Dao, "Cô điếc thật hay giả bộ điếc vậy? Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."
Doãn Băng Dao nắm chặt gara giường, nhìn anh ta bước ra khỏi phòng
Đồ đàn ông đáng chết!
Cho dù có bất