
êm Tính Nghiêu tâm tình thật sảng khoái, thoải
mái vô cùng. Còn biểu tình sợ ngây người của cô, lọt vào mắt anh, cũng thật
đáng yêu, làm tâm anh chấn động. Ôm chặt lấy thân hình mềm mại, mặt đặt ở bờ
vai của cô khẽ cọ xát, ngửi thấy hương thơm mê người, làm anh lưu luyến không
thôi.
“Anh biết em còn hiểu
lầm nhiều chuyện, vốn đang đau đầu nên dùng phương pháp gì để em có thể hiểu được
tâm ý của anh, có điều… hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, vậy thì… từ hôm nay
trở đi, em chính là bạn gái của anh. Sau này anh sẽ đối với em thật tốt, cũng
không dùng tạo áp lực với em, sau này không cần phải lo lắng anh sẽ dùng ánh mắt
hung tợn nhìn em nữa.” Anh phảng phất đã muốn Vương Ninh Hinh ngoan ngoãn thành
bạn gái anh.
Nhìn anh nói thoải
mái như vậy, Vương Ninh Hinh lại giống như đang hồn phách phi tận trời xanh. Bạn
gái anh?! Hoảng hốt hồi lâu, cô lắc lắc đầu, cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Không cần, em
không cần làm bạn gái anh!” Nói giỡn, cô còn muốn sống lâu hơn nữa! Cho dù cô
không biết thế sự, nhưng cũng biết “Bạn gái” Diêm Tính Nghiêu là vị trí có tính
nguy hiểm rất cao.
“Em nói cái gì?”
Anh trừng mắt nhìn cô, “mưa gió sắp đến” biểu tình tràn ngập uy hiếp. “Có giỏi
nói lại lần nữa!”
“Lặp lại lần nữa
cũng được thôi, em không cần làm bạn gái của anh!” Cô không sợ chết lặp lại, nhảy
xuống đùi anh, cùng anh mặt đối mặt. “Tưởng gia nhập đội cận vệ của Diêm Tính
Nghiêu là hay à, còn kém xa. Em tự nhận cá tính điềm đạm, không muốn cùng người
ta tranh đoạt; Em còn muốn sống những ngày nhàn nhã, cho nên… cảm tạ!” “Đội cận
vệ” của Diêm đại ca, cạnh tranh kịch liệt, vừa nghe đã rợn cả người, cô tự nhận
không có năng lực giao du với kẻ xấu, cũng chẳng có hứng thú với cái kia.
Diêm Tính Nghiêu bạn
gái nhiều, tạo thành quân đội còn dư sức, hơn nữa cô còn từng tận mắt thấy anh
cùng anh bạn gái đang thân thiết, thiếu chút nữa hại cô gặp ác mộng.
“Anh lặp lại lần nữa,
bạn gái anh chỉ muốn một mình em, làm sao mà đến nỗi đội cận vệ, mặc kệ đó là
thứ rác rưởi gì! Chuyện này đã nói rồi, thứ hai khi đến trường, anh sẽ thông
báo cho mọi người đều biết, trước hết là thế đã, anh tin là không ai dám mạo hiểm
cả tính mạng mà khinh dễ em.” Nói xong, anh xoay người trở về, nhiều lời chỉ vô
ích, một thời gian, cô sẽ hiểu được: “Bạn gái” dùng để phát tiết và “Bạn gái” để
cùng yêu thương là bất đồng.
Từ hôm nay cho đến
khi rời bỏ chức lão đại, sau này có thời gian anh sẽ sửa lại quan niệm cho cô.
Đến giờ thấm mệt rồi, anh hiện tại chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi.
Cái gì? Cô ngẩn người.
“Đứng lại, Diêm Tính Nghiêu! Anh… anh phải nói cho rõ ràng, đứng lại! Anh rốt
cuộc…” Vương Ninh Hinh dậm chân đuổi theo. Thông cáo cho mọi người biết?! Đáy
lòng cô đột nhiên nổi lên từng trận hàn ý, nhịn không được lạnh run, anh không
thể làm như thế a: “Uy, Em đang nói chuyện, anh rốt cuộc có nghe hay không?
Diêm…” Thanh âm thanh thúy đuổi theo Diêm Tính Nghiêu, xông vào Diêm gia đến tận
đại sảnh.
Diêm Tính Nghiêu
không để ý tới Vương Ninh Hinh đuổi theo ở sau lưng, ngồi đối diện trong đại sảnh
là Diêm lão phu nhân, anh gật gật đầu, xem như chào hỏi, gọi quản gia đang đứng
nghiêm ở một bên nói: “Thím Vương, lập tức mang ít điểm tâm và nước trái cây
lên phòng ta.” Chân cũng không ngừng bước, thản nhiên tự đắc đi về phòng anh ở
trên lầu.
Vương Ninh Hinh
đáng thương suýt chết khiếp, căn bản không nhìn thấy những người khác trong đại
sảnh, càng không phát hiện chính mình là cái bia chú ý của mọi người, trong mắt
chỉ có bóng dáng trước mắt. “Uy, em không cần làm bạn gái của anh… anh không thể
hãm hại em như vậy, em… thật sự…”
******
Vương Ninh Hinh như
thường lệ bước vào lớp học, phòng học đang như cái chợ nhất thời yên tĩnh,
không khí quỷ dị này làm cô thật thấy kỳ quái, cô liếc mắt quét một cái qua mọi
người, chỉ thấy tất thảy đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn lại cô, đại
khái coi bộ có chuyện không tốt lành gì rồi chăng? Đợi năm giây, Vương Ninh
Hinh không thấy phản ứng gì, cũng không cho là lạ nữa, nhún vai trở về chỗ ngồi
của cô.
Dù sao nhất định sẽ
có người nói cho cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi!
Quả nhiên lập tức
có người thiếu kiên nhẫn, khẩn cấp phát động công kích…
“Ế, nhìn xem là ai
đến này? Vị này không là đứa bé được nuôi dưỡng tốt Vương Ninh Hinh Vương đại
tiểu thư sao?” Nam Cung Thu Nguyệt bỏ những người bạn bên cạnh, đi đến trước mặt
Vương Ninh Hinh, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ và khinh thường, thanh âm khinh miệt
sắc nhọn chói tai.
“Nam Cung bạn bị cảm
sao? Thanh âm là lạ…” Vương Ninh Hinh vừa nói vừa lấy sách giáo khoa ra ngoài,
cô đương nhiên nghe được ý định khiêu khích của cô, cũng không muốn cùng các cô
đấu khẩu, bởi vì sẽ mất phong phạm của thục nữ.
“Cô…” Nam Cung Thu
Nguyệt biến sắc, lập tức cười lạnh nói: “Không sai, đọc nhiều sách quả nhiên có
điểm ưu việt, ngay cả mắng chửi người trong lời nói cũng uyển chuyển dễ nghe
như vậy. Hừ! Chính những người có bề ngoài nhã nhặn, lại luôn nói lời dễ nghe,
mới đúng là thứ