XtGem Forum catalog
Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327634

Bình chọn: 7.00/10/763 lượt.

sẽ gặp họa.”

Phương Dĩ kề vào hồ cá nhìn, trên vẩy của cá sấu mõm dài có vằn đen, cá nhỏ khỏe mạnh toi mạng trong miệng nó. Nó hung mãnh tàn nhẫn, ai đến cũng không từ chối, nuốt chửng mọi sinh vật, khẩu vị lớn không biết đủ, cá lớn nuốt cá bé có thể hiện tốt nhất trong đây. Loài cá tiền sử, sống sót hơn trăm triệu năm, khủng long tuyệt chủng, nó lại có thể tùy tiện sống được, đây rốt cuộc là một loại sinh vật hung mãnh thế nào?

Dường như Chu Tiêu rất hưởng thụ quá trình bắt mồi của cá sấu mõm dài, ánh mắt thưởng thức, khóe miệng nghiêng mang theo nụ cười. Anh nắm mạng sống kẻ yếu trong tay, tự mình ném cá con tươi sống vào hồ cá, lại nhìn cá con không có cả cơ hội giãy giụa, liền trở thành món ăn trên bàn của thú cưng anh nuôi. Lần đầu tiên Phương Dĩ thấy cho cá ăn có thể cho ăn ra mùi máu tươi nồng nặc, vốn chỉ xem cá, bây giờ lại không kiềm chế được nhìn về phía Chu Tiêu.

Chu Tiêu liếc cô một cái: “Có muốn thử một chút không?”

Thanh âm trầm thấp, giọng nói mê hoặc, không giống Chu Tiêu suốt ngày cãi nhau với Phương Dĩ kia. Phương Dĩ cắn miệng chai nước khoáng, nhìn về phía cá sấu mõm dài há to miệng lộ hàm răng sắc bén, nhíu mày lắc đầu: “Không cần.”

Chu Tiêu mỉm cười, đổ một mạch cá còn dư vào trong hồ cá.

Di động cần thời gian sạc pin, Phương Dĩ ngồi ngay ngắn trên sofa, Chu Tiêu không coi cô là khách mà tiếp đãi, sau khi dọn chai rượu xong tự ý đi vào bếp nấu thức ăn khuya. Nấu xong đi ra, vừa vặn thấy Phương Dĩ giơ video di động nói chuyện điện thoại, đầu kia di động là một đứa bé, không biết trước đó đã ăn gì, bên mép có một vết tương màu vàng, cong miệng thật cao: “Moa moa moa, moa!”

Phương Dĩ cũng cong miệng lên thật cao: “Moa, hôn nữa nào!”

Tay Chu Tiêu run lên, nước canh trong tô lắc ra ngoài. Phương Dĩ cúp điện thoại, bám lấy lưng ghế sofa hỏi: “Anh nấu gì thế?”

“À, tôi nấu mấy con cá con còn dư kia.”

Phương Dĩ đột nhiên dựa lại: “Ôi, anh thật là ghê tởm.”

Chu Tiêu vớt một đũa mì lên, Phương Dĩ mới biết bị lừa: “Tôi không có giành với anh.”

Chu Tiêu nói: “Trong bếp còn nửa nồi.”

Phương Dĩ lập tức nhảy xuống sofa, chạy vào bếp bưng nồi lên, hướng ra ngoài kêu: “Ngày mai tôi trả lại anh hai gói mì.”

Chu Tiêu không kiềm chế được nhếch môi, hai ba đũa ăn hết mì.

Ăn uống no đủ, tâm trạng Phương Dĩ tốt, muốn xây dựng hòa bình với Chu Tiêu, chuyển đề tài qua toilet, lời nói thành khẩn nhấn mạnh mình là một người phụ nữ độc thân, Chu Tiêu nói: “Tôi là một người đàn ông độc thân.”

Phương Dĩ nói: “Cái đó có thể giống nhau sao, ước mơ của tôi là có một ngày có thể cởi trần ra ngoài đi dạo, ước mơ này anh không cần mơ cũng có thể làm được.”

Chu Tiêu liếc ngực Phương Dĩ, nói: “Tôi cảm thấy cô cũng có thể làm được.”

Phương Dĩ nhe răng, tiện tay tóm lấy gối dựa, suy nghĩ một chút, thấy tối nay Chu Tiêu bằng lòng mở cửa cho cô, Phương Dĩ biết ơn báo đáp, mới không sử dụng bạo lực với anh.

Nửa tiếng sau Phương Dĩ mệt rã rời, kiên cường chống đỡ mấy phút, cuối cùng vẫn xiêu vẹo nhắm mắt lại. Chu Tiêu nói chuyện điện thoại trong phòng sách xong đi ra, ti-vi đang chiếu quảng cáo, hai chân Phương Dĩ treo ngoài ghế sofa, cơ thể dán trên sofa bằng một tư thế vặn vẹo, tay trái còn cầm di động đang sạc pin, tóc dài xõa ra bốn phía.

Chu Tiêu đứng bên sofa chốc lát, Phương Dĩ vô tri vô giác, bên ngoài nhà mưa rào gió lớn, trên lầu lại đen kịt không có điện, Chu Tiêu làm việc tốt làm đến cùng, tắt ti-vi, đưa hai chân Phương Dĩ lên sofa. Phương Dĩ đang ngủ mơ tự động điều chỉnh tư thế ngủ, vẫy mái tóc dài trên mặt ra, chép miệng mấy cái, ngực dưới áo ngủ hoa lúc ẩn lúc hiện, Chu Tiêu ngồi xổm bên cạnh cô nhìn một hồi, giúp cô gạt tóc ngậm trong miệng ra, khẽ gọi: “Phương Dĩ, đến phòng ngủ thứ hai.”

Phương Dĩ lầu bầu một tiếng, xoay người vào trong sofa. Chu Tiêu tách vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Thức dậy.”

Phương Dĩ đá chân, lại chui vào trong sofa. Chu Tiêu vò đầu cô một cái, không để ý đến cô nữa.

Hôm sau Phương Dĩ thức dậy, bên ngoài nhà ánh mặt trời rực rỡ, cô xốc cái mền đắp trên người lên, cầm lấy điện thoại đã bị rút đồ sạc pin, gọi hai tiếng không có ai đáp lại, cô mới đi ra cửa chính, đi qua hai cánh cửa, mười mấy con mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

Phương Dĩ lập tức tỉnh táo.

Có người ngậm bánh bao trong miệng, có người giơ tài liệu trong tay, có người trêu ghẹo đồng nghiệp nữ, có người lấy chân không gãi ngứa. Dừng hình ảnh, mọi người ăn ý không nhúc nhích, trong công ty yên lặng như chết. Đại não Phương Dĩ vận chuyển nhanh như động cơ năm giây, lập tức cười nói: “Vừa rồi lúc tôi tới công ty vẫn chưa có người mà, mọi người đi làm sớm vậy à?”

Tầm mắt mọi người đồng loạt dừng trên đồ ngủ hoa của Phương Dĩ, đại não Phương Dĩ lại vận chuyển nhanh như động cơ thêm năm giây, nói: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì, quần áo tôi mới mua đẹp sao. Bộ đồ ở nhà này có thể mặc ra ngoài, tôi có thể mua giúp.”

Dứt lời, từ góc xéo có một người đi tới, túm lấy cánh tay Phương Dĩ kéo vào cửa, u ám nói: “Giấu đầu hở đuôi.”

Mở cửa, đi vào, đóng cửa, động tác làm liền một mạch, mặt Chu Tiêu đen như đáy nồi, nhưng