
thể ngớ ngẩn chờ ở hành lang tối om, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể nuốt giận.
Chu Tiêu đang cho cá sấu mõm dài ăn, liếc cửa nhà bếp một cái, cá anh nuôi đều ăn thịt, vậy mà bảo anh ăn chay. Lại đột nhiên nghĩ đến rau hẹ tráng dương, tay anh cứng đờ, rốt cuộc Phương Dĩ cố ý hay vô tâm? Lại còn nói anh là đàn ông trung niên! Cá sấu mõm dài trong hồ tựa như có linh tính, há miệng đầy gấp gáp. Chu Tiêu đổ hết cá con vào hồ cá, cầm hộp đựng thức ăn đi về phía nhà bếp. Nhà bếp không đóng cửa, cũng không mở máy hút khói, tiếng xào thức ăn lốp bốp, hộp gia vị phía đông một cái phía tây một cái, Chu Tiêu ném hộp đựng thức ăn vào bồn, Phương Dĩ luống cuống tay chân nói: “Anh có người làm theo giờ, sao không bảo người làm theo giờ tới nấu cơm cho anh, đồ tôi nấu anh có can đảm ăn thật sao?”
Chu Tiêu khoanh tay dựa vào bàn bếp: “Cô bỏ độc?”
Phương Dĩ múc một miếng nếm thử, híp mắt giống như hưởng thụ: “Đúng, đã bỏ độc, anh đừng ăn.”
Chu Tiêu cười nhạo, nghiêng người mở máy hút khói, Phương Dĩ hơi cản đường, anh duỗi tay chạm đến công tắc, tựa như ôm Phương Dĩ vào lòng, cúi đầu là có thể nhìn thấy gò má và vành tai của cô, miệng còn đang nhai miếng thức ăn kia. Thức ăn nóng quá, quai hàm Phương Dĩ nhanh nhẹn, cô nói: “Tài nấu nướng của tôi cũng không tệ, chuyện thiên phú này thật khó nói.”
Chu Tiêu cười thành tiếng, lồng ngực rung lên, máy hút khói vang lên ầm ầm, thanh âm của anh cũng liền lắc vào tai Phương Dĩ: “Cho tôi nếm thử.”
Phương Dĩ vừa định tránh ra, phải kêu Chu Tiêu tự thử thức ăn, lùi ra sau một bước, gáy lại đụng vào cánh tay còn chưa để xuống của Chu Tiêu, lúc này mới kinh sợ cảm thấy họ dựa quá gần, Phương Dĩ bước sang bên cạnh một bước, “Ăn đi.”
Chu Tiêu bình tĩnh liếc cô một cái, lúc này mới múc một muỗng, ăn xong không đánh giá. Phương Dĩ mong chờ: “Ăn ngon không?”
“Nói thật?”
“Nói nhảm!”
“Nói nhảm?” Chu Tiêu để cái xẻng xuống, “Cô thật đúng là không đi đường bình thường.”
Phương Dĩ đẩy anh ra: “Đi ra ngoài, đừng làm tôi vướng víu!”
Chu Tiêu cười, thuận tay vỗ đầu cô.
Phương Dĩ không làm được ba mặn một canh, cuối cùng chỉ làm được hai mặn một canh, nửa tiếng làm xong, ba món trên bàn, một dĩa trứng sốt cà chua, một dĩa cải thìa xào thịt ướp mặn, còn có một tô canh sườn làm sẵn, chắc là hôm qua người làm theo giờ nấu xong, còn dư quá nhiều sợ đổ hết thì lãng phí. Phương Dĩ rất sùng bái mình: “Không tệ, không tệ!”
Chu Tiêu đói lâu quá, cầm chén lên liền bắt đầu ăn. Đầu bếp thích nhất là thức ăn mình nấu được người khác thưởng thức, mặt mày Phương Dĩ hớn hở, quan tâm nói: “Ăn từ từ.”
Chu Tiêu không chịu nổi việc cô ân cần, xoay một cái, đưa bên lưng về phía Phương Dĩ. Phương Dĩ nói: “Hỏi mượn anh món đồ.”
Chu Tiêu đã biết không có chuyện tốt: “Nói.”
“Tôi thấy trong công ty anh có dây thừng cột đồ.”
“Sau đó?”
“Sau đó tôi muốn mượn dây thừng.”
Chu Tiêu nể mặt cô nấu được hai món miễn cưỡng có thể ăn, nói: “Tự đi lấy.”
Dây thừng vừa dài vừa bẩn, bình thường dùng để cột đồ, ma sát đến mức hơi thô ráp. Phương Dĩ nhìn trúng sợi dây thừng đủ đen, tối om vốn không phân biệt được nó.
Chu Tiêu bưng chén cơm dựa bên cạnh tay vịn cầu thang, điều khiển nói: “Thắt lại lần nữa, loại công dụng này cô thắt nút thòng lọng?” Một lát thấy động tác tay của Phương Dĩ, Chu Tiêu lại ngăn, “Thắt gì chặt thế, chờ tí nữa cô còn có thể cởi ra?”
Phương Dĩ ngồi xổm một bên cửa ra vào, bên cạnh dùng đèn pin nhỏ chiếu sáng. Ngôi nhà này không có đèn hành lang, ánh sáng đèn đường bên ngoài không đủ, bên trong cơ bản chỉ có thể mò mẫm. Cô đã thăm dò qua tình hình, cửa ra vào là dạng thanh sắt, mở rộng hai bên, quanh năm không khóa cửa, rỉ sét loang lổ khó kéo, dùng dây thừng để cột sẽ không thích hợp lắm. Phương Dĩ xòe tay, ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu: “Anh biết nói như vậy, anh tới!”
Chu Tiêu cầm chén bỏ vào tay cô, nhấc chân làm ra vẻ đá văng cô ra. Phương Dĩ cầm chén đứng dậy, nhìn cái chén, mới phát hiện Chu Tiêu ăn chỉ còn lại hột cơm, cô vốn không đói, bây giờ lại thấy bụng trống rỗng, giục: “Nhanh lên một chút.”
Chu Tiêu thắt nút điêu luyện, không phải cách thắt nút bình thường, cách này sau khi thắt kiên cố, dễ dàng cởi ra. Phương Dĩ thấy anh thắt xong, để chén xuống dất, vội vã chạy đến bên kia song sắt, nói: “Anh dạy tôi thắt thế nào đi!”
Cô trừ việc không thích học ra, cái khác đều thích học, không biết thì tìm người dạy, lần sau cũng sẽ không ỷ lại vào người khác, nói dễ nghe một chút, cái này của cô gọi là tính cách độc lập. Chu Tiêu không nhúc nhích nhìn Phương Dĩ chằm chằm, Phương Dĩ không hiểu ra sao: “Nhanh chút đi, gần tám giờ rồi.”
Chu Tiêu ngồi xổm bên cạnh cô, tay nắm tay dạy cô. Nói không vô dụng, chỉ mình anh làm cũng vô dụng, anh dứt khoát nắm tay Phương Dĩ, nói: “Lần cuối cùng, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Anh chậm chút.”
Chu Tiêu nắm hai tay Phương Dĩ, vừa giải thích vừa dẫn tay cô xỏ dây. Phương Dĩ vô cùng tập trung học, Chu Tiêu lại không chú tâm luôn nhìn mặt cô. Ánh sáng đèn pin yếu, gương mặt Phương Dĩ trở nên vô cùng dịu dàng, dưới hoàng hôn, cô xinh đẹp yên lặng, khóe m