
ly cho cậu ta. Chú Khôn tò mò thân phận của Triệu Khang, nhưng Phương Dĩ không giới thiệu, ông cũng không thể hỏi ngay trước mặt đối phương. Uống trà xong lại trò chuyện một hồi, chú Khôn đứng dậy tạm biệt. Phương Dĩ đưa ông xuống lầu, lúc này chú Khôn mới hỏi: “Cậu nhóc nam sinh đó là ai vậy?”
Phương Dĩ nói: “Một đứa bé ở gần đây.” Lại chỉ chỉ đầu, trong lòng chú Khôn sáng tỏ.
Triệu Bình đi ra ngoài mua đồ, mua xong gọi điện về nhà, muốn hỏi xem Triệu Khang có muốn ăn bánh ngọt không, ai ngờ bảo mẫu nói Triệu Khang lại chạy đến chỗ Phương Dĩ. Triệu Bình đành chịu, chỉ có thể tự đi đón Triệu Khang về.
Anh ta vừa đậu xe xong, liền thấy Phương Dĩ cùng một người đàn ông trung niên đi ra ngoài. Triệu Bình tiến lên: “Phương Dĩ.” Nói xong sửng sốt, ánh mắt rơi trên người chú Khôn.
Chú Khôn cũng đã nhìn thấy Triệu Bình. Triệu Bình làm giả khẩu cung hại con trai ông ngồi tù mười năm, đương nhiên ông không thể quên gương mặt kẻ thù. Chú Khôn không đợi Phương Dĩ nói, giành bước lên trước phẫn nộ chỉ Triệu Bình: “Là mày, chính là mày hại con trai tao!”
Triệu Bình cười khẩy, chuyển hướng sang Phương Dĩ: “Tiểu Khang đâu? Tôi tới đón nó.”
Phương Dĩ kéo chú Khôn, nói với Triệu Bình: “Ở trên lầu, anh tự lên đi.”
Chú Khôn hất Phương Dĩ ra, không kiềm được phẫn nộ nhìn Triệu Bình chằm chằm: “Mày còn mặt mũi xuất hiện. Mày vì tiền mà hại con trai tao ngồi tù oan. Con trai tao trong sạch. Thời gian mười năm, chính là tại mày. Năm đó nó mới hai mươi tuổi, sao mày có thể ác độc vậy hả!”
Phương Dĩ thầm kêu phiền toái rồi, đang muốn giảng hòa, đột nhiên thấy Triệu Bình biến sắc, lạnh lẽo âm u, “Con trai ông trong sạch? Chi bằng hỏi con trai ông thử xem trước đây đã làm những gì. Mười hai năm trước pháp luật không trừng phạt hắn được, mười năm trước tôi thay pháp luật trừng trị hắn. Tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão. Đáng đời hắn, báo ứng hắn nên có!”
Chú Khôn nổi giận: “Mày nói bậy bạ gì đó!”
“Tôi nói bậy?” Triệu Bình áp sát chú Khôn, hung ác nói, “Mười hai năm trước em trai tôi mới sáu tuổi, buổi tối phát sốt tôi đưa nó đi bệnh viện. Lúc đón xe đụng phải con trai ông, con trai ông đầy mùi rượu, đá em trai tôi ra mấy mét. Em trai tôi đụng vào cây hôn mê tại chỗ. Tôi tranh chấp với con trai ông, hắn đánh tôi gãy xương rồi hắn lên taxi đi ngay. Tôi báo cảnh sát bắt hắn, nhưng hắn bị bắt giữ vài ngày liền mất bóng dáng, còn em trai tôi lại vì viêm màng não, sốt thành một người thiểu năng!”
Phương Dĩ điếng người, chú Khôn cũng kinh hoàng đến không nói nên lời. Triệu Bình nghiến răng nghiến lợi: “Mười năm trước để tôi nhìn thấy hắn xuất hiện ở hiện trường xảy ra chuyện, đó là ông trời muốn bắt hắn. Hắn ngồi tù mười năm, căn bản không thể đền bù nửa đời sau của em tôi. Bây giờ các người lại muốn cứu hắn. Ôi, loại người cặn bã như hắn, thả ra sẽ hại thêm mấy người?” Triệu Bình nhìn về phía Phương Dĩ, “Sao nào, lần này cô có ghi âm không, có cần báo cảnh sát gửi email không? Tiếc là bây giờ tôi không có việc làm, cô không có bưu kiện có thể gửi! Các người cứ đi tố cáo cảnh sát, một chữ tôi cũng sẽ không thừa nhận!”
Phương Dĩ cười nhạt: “Anh nói người khác phạm tội tày trời, bản thân lại có biết bao vô tội? Nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi vì sự hãm hại của anh, bị cả lớp cô lập rồi chuyển trường, mắc bệnh trầm cảm một năm, thi rớt đại học học lại, bệnh trầm cảm không chữa tốt. Mỗi ngày người nhà dành hết thời gian cho cô ấy, cho dù bây giờ cô ấy sống rất tốt thì thế nào, ai biết ngày nào đó bệnh cô ấy sẽ tái phát. Mỗi ngày người nhà cô ấy đều nhất định phải tỏ ra thật vui vẻ, tất cả mọi chuyện chỉ nói chuyện tốt cho cô ấy! Em trai anh vô tội, bạn học của anh thì đáng tội? Đừng kiếm cớ cho mình, anh cũng chính là một tên cặn bã. Tôi cũng thừa nhận tôi không phải người tốt. Trông em trai anh cẩn thận, không dám đảm bảo lần sau tôi không bỏ độc trong nước của cậu ta. Anh xem, ít nhất tôi quang minh lỗi lạc hơn anh!”
Dứt lời, Phương Dĩ xoay người đi ngay, thấy Chu Tiêu dựa bên cạnh cửa ra vào, bước chân cô hơi dừng lại.
Triệu Khang bị Triệu Bình ép kéo đi. Phương Dĩ thu dọn ly trà, lại lấy một chùm nho ra rửa sạch. Có người dính sát sau lưng, Phương Dĩ phản xạ có điều kiện dùng cùi chỏ thúc đối phương. Đối phương lại tránh thành công, vừa kéo Phương Dĩ sang. Phương Dĩ tức giận nói: “Chu Tiêu!”
Chu Tiêu đè cô trước bồn, nheo mắt hỏi: “Bây giờ tôi hơi lo em sẽ hạ độc tôi.”
Phương Dĩ giãy giụa: “Tôi cần gì phải hạ độc anh, tôi trực tiếp cầm dao chém chết anh!”
Chu Tiêu cười to, cúi đầu liền hôn. Phương Dĩ lấy một tay che mặt anh, quát lên: “Anh biến thái!”
Chu Tiêu thuận thế hôn bàn tay cô một cái. Phương Dĩ la to một tiếng thu tay lại. Chu Tiêu thừa cơ hôn má cô. Phương Dĩ bị chọc giận, cầm nho trong bồn đập thẳng lên mặt anh. Nho bị bóp bể, nước chảy trên mặt Chu Tiêu. Chu Tiêu không cam chịu yếu thế, lấy mặt kề Phương Dĩ, địch lui ta tiến cầm vũ khí tiến lên. Đợi đến lúc Phương Dĩ phản ứng được cử chỉ hai người quá thân mật, nước trong bồn phía sau đã tràn ra. Phương Dĩ vội vàng tắt nước. Chu Tiêu vẫn còn nụ cười trên mặ