
hiều vết bầm tím lớn nhỏ, phỏng chừng đều là do lúc trước bị Tô Tuyết đánh”.
Nghe vậy Vu Phân Phương quay lại nhìn Mễ Giai, vẻ mặt đã có chút dao động, Nghiêm gia chỉ có đứa con duy nhất là Nghiêm Hạo, trước đây còn chưa từng bị mắng to chứ đừng nói là để lại thương tích, trên người không có lấy một vết sẹo. Vậy mà Nghiêm Nhiên mới bằng chừng đó, sao lại có người tàn nhẫn nỡ ra tay đánh đập, bà không khỏi có chút đau lòng về hoàn cảnh của Nghiêm Nhiên.
“Bác sĩ nói lúc gặp tai nạn đầu nó bị va đập mạnh, làm máu tụ ở não, cho nên thằng bé bị mất trí nhớ, tất cả ký ức đều trống rỗng, phải bắt đầu lại một lần nữa. Mẹ xem Nghiêm Nhiên như vậy, sao chúng con có thể nhẫn tâm đưa nó vào cô nhi viện, sao mà yên tâm được”. Mễ Giai kéo tay Vu Phân Phương, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bà.
Vu Phân Phương có chút quẫn bách quay đầu đi, bà không muốn để Mễ Giai thấy mình đã mềm lòng.
“Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn chúng con đưa thằng bé vào cô nhi viện sao?”. Mễ Giai truy vấn.
Vu Phân Phương đứng lên, trốn về phòng mình, đúng là bà vẫn mềm lòng, giống như Mễ Giai đã nói, bà chẳng qua chỉ mạnh miệng bên ngoài chứ trong lòng luôn yếu mềm.
Nhìn bà chạy trốn không nói một lời, Mễ Giai biết bọn họ đã thành công một nửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Hóa ra bà xã của anh lợi hại như vậy”. Nghiêm Hạo ngồi xuống cạnh cô, kéo cô qua, tranh thủ hôn trộm một cái vào má cô.
“Mẹ lúc nào cũng nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như đậu phụ vậy, thuyết phục bà thật ra không khó chút nào”. Vu Phân Phương là người hiểu lẽ phải, biết rõ đầu đuôi câu chuyện bà đương nhiên sẽ tha thứ cho Nghiêm Vũ Dương, sau đó kể hoàn cảnh của Nghiêm Nhiên đáng thương một chút, khiến bà xúc động, như vậy là giải quyết xong xuôi.
“Làm người vốn dĩ không thể tránh khỏi những lúc phạm sai lầm, cha chẳng qua chỉ vô tình, sao chúng ta không thể tha thứ cho ông. Ây zaa! Những lời này quả thực là quá chuẩn”. Nghiêm Hạo ôm cô bùi ngùi nói.
Đang dựa vào lòng anh, Mễ Giai nhíu mày, ngồi dậy, chọc chọc vào ngực anh, vờ giận hờn, “Đổi lại nếu anh là cha, làm ra chuyện như vậy, đổi lại em là mẹ, em nhất định không tha thứ cho anh”.
“Anh sẽ không như vậy, anh chỉ yêu em, cả đời này đều không có khả năng chạm vào người phụ nữ khác”. Nghiêm Hạo ngồi thẳng lên, vội vàng cam đoan.
Vu Phân Phương từ lúc đó cho đến lúc Nghiêm Hạo và Mễ Giai về cũng không đi ra lần nào, hai ngày sau mới bảo dì quản gia gọi điện cho Mễ Giai, đợi thân thể Nghiêm Nhiên khỏe lên thì cả nhà đến biệt thự Nghiêm gia cùng ăn bữa cơm.
Mấy ngày này Mễ Giai đặc biệt dẫn Nghiêm Nhiên đi mua sắm quần áo mới, hôm nay diện cho thằng bé bộ đồ trông như một quý ông nhỏ, ai nhìn cũng yêu. Nghiêm Hạo lái xe chở Mễ Giai và Nghiêm Nhiên đến biệt thự, Nghiêm Nhiên vẫn còn hơi rụt rè, không được tự nhiên, nắm chặt lấy tay Mễ Giai, có vẻ rất hồi hộp. Mễ Giai ngồi ở ghế sau với thằng bé, trò chuyện cùng nó, giúp nó bình tĩnh lại.
Dì quản gia làm một bàn lớn toàn những món ăn mà Nghiêm Hạo và Mễ Giai thích, nhưng Mễ Giai cũng để ý, ngoài ra còn có một đĩa to cánh gà chua ngọt, đó là món ăn sở trường của Vu Phân Phương, lúc trước khi Nghiêm Nhiên còn ở nhà bọn họ, Vu Phân Phương rất yêu chiều nó, hễ rảnh là lại xuống bếp nấu đủ mọi món cho thằng bé ăn đổi bữa, mà món ăn Nghiêm Nhiên thích nhất chính là cánh gà chua ngọt Vu Phân Phương làm, lần nào ăn cũng rất vui vẻ.
Vu Phân Phương từ trên tầng đi xuống, ăn mặc trang điểm hoàn mỹ khiến bà trông chỉ như mới hơn bốn mươi tuổi, không thể nhìn ra là bà đã gần sáu mươi.
Nghiêm Nhiên nhìn Vu Phân Phương, lại quay đầu nhìn Mễ Giai, như muốn xác định điều gì.
Mễ Giai gật đầu mỉm cười cổ vũ thằng bé.
Nghiêm Nhiên sợ hãi nhìn về phía Vu Phân Phương, nhỏ giọng mở miệng, “Con chào bà nội”.
Vu Phân Phương trong lòng hồi hộp, dừng lại một chút, lạnh lùng mở miệng, “Cùng ngồi xuống ăn cơm đi”. Bà che giấu rất tốt, chỉ là hai bàn tay nắm chặt đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của bà.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Hạo ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng Vu Phân Phương, Mễ Giai giúp dì quản gia thu dọn, Nghiêm Nhiên im lặng đi theo sau cô.
“Dạo này công ty thế nào?”. Vu Phân Phương thuận miệng hỏi.
“Cũng không tệ, song gần đây giá nhà bắt đầu có chút dao động, phỏng chừng phiên giao dịch nhà mới sẽ phải để sau một thời gian nữa”. Khoảng thời gian trước chuyện Mạc Liên Huyên gặp tai nạn cũng có ảnh hưởng nhất định tới giá cổ phiếu của Mạc Thị, mà bọn họ lại đang cùng hợp tác nên đương nhiên Vũ Dương cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, có điều trong thời gian này giá cổ phiếu đã bắt đầu tăng trở lại, hơn nữa đầu cơ ngoài bất động sản rất mạnh, chính phủ cũng đưa xuống một loạt chính sách, vì thế mấy ngày hôm trước anh đã thương lượng với Mạc Chấn Huân, cuối cùng quyết định đầu xuân năm sau mới chính thức bắt đầu phiên giao dịch.
“Ừ, như vậy cũng tốt, con cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Mễ Giai”. Vu Phân Phương gật đầu.
“Mẹ, bây giờ mẹ đối với Mễ Giai còn tốt hơn con nữa”. Nghiêm Hạo cười nói, anh còn nhớ rõ ngày đó mẹ không hề vừa lòng Mễ Giai, vì thế lúc trước luôn soi mói x