
gười nên cũng lễ phép đáp lời, sau đó quay sang Tư Giai hỏi: “Tại sao
cho tới bây giờ anh chưa từng nghe em nói qua, em có em gái song sinh
vậy?”
Đới Tư
Dĩnh nhìn thấy người đàn ông trước mặt yêu thương chị hai mình như vậy
thì cũng coi như chuyện hiểu lầm vừa rồi không hề xảy ra, về sau không
nên để chuyện này lặp lại lần nữa.
“Ai nói em nhất định sẽ lấy anh, vả lại anh cũng chưa từng hỏi em chuyện
này, bây giờ thì tốt rồi, coi như hai người đã quen biết nhau. Em phải
vào bếp đây, hai người có muốn giúp em hay không?” Trong lòng cảm thấy
ngọt ngào nhưng Tư Giai lại giả bộ như không thèm để ý, nũng nịu nói
xong liền đi vào nhà bếp.
“Chuyện vừa rồi, thành thật xin lỗi. Anh nhìn lầm em thành chị hai của em.”
Long Ngạo Phỉ vẫn tiếp tục giải thích với Đới Tư Dĩnh.
“Không sao đâu, là do chị hai không chịu nói rõ ràng. Cũng may là giữa chúng
ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.” Đới Tư Dĩnh cười, nói xong
liền đi vào nhà bếp giúp chị gái.
Nhưng chính Đới Tư Dĩnh cũng không ngờ nụ hôn kia vẫn cứ lởn vỡn trong đầu
mình, không có cách nào có thể tống khứ nó ra khỏi cuộc sống của mình
được. Sau này, Long Ngạo Phỉ vẫn thường xuyên đến nhà chơi, nhìn thấy
anh yêu thương chị gái như vậy, cùng chị gái ngọt ngào hạnh phúc, không
biết tại vì sao mà hình bóng của Long Ngạo Phỉ dần dần đi vào tim cô,
trong lòng lúc nào cũng trông ngóng anh đến chỉ vì muốn được nhìn thấy
anh. Không biết có phải nguyên do khiến cô yêu thương anh là vì họ là
chị em song sinh nên tâm linh tương thông hay không. Cô cũng biết Long
Ngạo Phỉ là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Long thị tiếng tăm
lừng lẫy, Long Tuyên Thiên.
Đới Tư Dĩnh cũng thống khổ và day dứt khi biết mình đã yêu người không nên
yêu cho nên cô bắt buộc chính mình phải quên tình yêu này đi và cố gắng
yêu thương người khác, nhưng cô vẫn không có cách nào làm được, cô biết
rõ Hàn Cảnh Hiên thật lòng yêu thương cô, nhưng cô lại không có cách nào để đáp lại tình cảm của anh, mỗi ngày cô đều phải sống trong thống khổ
cùng ray rứt. Chị hai phải kết hôn, tim của cô dường như cũng đã chết.
Long Ngạo Phỉ đang ở hội trường của hôn lễ vội vàng đón tiếp bạn bè cùng đồng nghiệp trong
giới kinh doanh thì đột nhiên trợ lý đi tới, đưa cho anh một lá thư, anh nghi hoặc mở nó ra xem: “Phỉ, em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em vì đã ra
đi không lời từ biệt, em đã yêu thương người khác rồi, khi anh nhận được lá thư này thì em đã cùng với anh ấy lên máy bay ra nước ngoài sinh
sống. Gặp lại anh sau.” Phía dưới còn ghi thêm mấy chữ “Người con gái
từng yêu anh, Tư Giai.”
Trong nháy mắt mà sắc mặt của Long Ngạo Phỉ bỗng trở nên xanh mét, hai tay
siết chặt lại thành nắm đấm làm cho nữ thư ký đứng ở bên cạnh run rẩy,
sợ hãi. Long Ngạo Phỉ vẫn không nói gì, xoay người lại đi về hướng phòng trang điểm của cô dâu.
Bính… Cửa phòng bị đá văng ra, Long Ngạo Phỉ phẫn nộ, trên mặt nổi đầy gân xanh “Các người không có giúp cô dâu trang điểm sao?”
“Không có, mới vừa rồi cô dâu nói có việc phải ra ngoài một lát, muốn chúng
tôi chờ cô ấy, nhưng chúng tôi chờ nãy giờ vẫn không thấy cô ấy quay
lại, chúng tôi cứ nghĩ cô ấy đang ở cùng với Tổng giám đốc.” Một cô gái
trong phòng trang điểm nhỏ giọng, lễ phép nói. Cô bị gương mặt tức giận
đến vặn vẹo của Long Ngạo Phỉ hù cho sợ hãi.
Cùng lúc đó điện thoại của Đới Tư Dĩnh cũng reo lên, cô vội vàng mở điện
thoại di động ra thì thấy mình có một tin nhắn: “Tư Dĩnh, tha thứ cho
chị gái vì đã ra đi không từ giã, chị hai đã yêu thương người khác và
hiện tại chị đang cùng anh ấy ra nước ngoài sinh sống, em hãy tự mình
bảo trọng. Chị gái, Tư Giai.”
Đới Tư Dĩnh ngây dại, chị hai đang đùa cái gì vậy? Nhất định là chị hai
đang nói giỡn, nhất định là nói giỡn thôi. Cô lập tức gọi lại số điện
thoại đó thì chỉ nghe đầu dây bên kia là giọng nói của tổng đài viên:
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin…..” Hôm nay
vốn dĩ muốn đi xem chị hai kết hôn, đây là một ngày hạnh phúc và tràn
đầy tiếng vui đùa nhưng sao lại không thể nở nụ cười vui vẻ.
Vội vàng chạy về hướng phòng trang điểm của cô dâu, đột nhiên đụng vào một
người, Đới Tư Dĩnh vừa muốn mở miệng nhưng còn chưa kịp nói.
“Trời ơi, Tổng giám đốc phu nhân, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, mau đi theo tôi. Tổng giám đốc đang ở phòng nghỉ, có vẻ rất tức giận.” Cô gái trẻ
tuổi kia nhìn thấy Đới Tư Dĩnh thì vô cùng kích động, vội vàng lôi kéo
cô bước đi.
Ở
trong phòng nghỉ, Long Ngạo Phỉ cực kỳ phẫn nộ, đem tất cả những thứ đặt ở trên bàn hất tung xuống đất, xoay chiếc ghế hết ngã sang trái rồi lại ngã sang phải nhưng cũng không thể nào dập tắt đi lửa giận trong lòng
“Đới Tư Giai, tôi đối với em không tốt sao, hai năm qua tôi toàn tâm
toàn ý yêu em. Vì yêu em, tôi không hề liếc mắt nhìn bất cứ người phụ nữ nào khác. Chẳng lẽ, đây là tình yêu mà em dành cho tôi sao?” Nhiều năm
qua, đây là lần đầu tiên anh thật lòng yêu thương một người, hoàn toàn
không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy. Phụ nữ, quả nhiên không đáng được
đối xử tốt.
“Tổng giám đốc, tìm